Chương trước
Chương sau
 

---

Từ ngày nói chuyện với Phó Tông, Phó Ninh Dung bắt đầu cố ý tránh mặt Tạ Du. Có vài lần vô tình đụng mặt, nàng cũng chỉ vờ như không thấy mà lướt qua, thẳng cho đến khi hắn đi xa rồi mới trộm quay đầu nhìn lại.

Mấy ngày gần đây Tạ Du vô cùng bận rộn.

Ngoài việc bổ sung những công việc tồn đọng trong vài ngày Phó Ninh Dung ở Đông cung, hắn còn phải liên tục xử lý các vấn đề lớn nhỏ khác nhau.

Từ những thay đổi nhỏ trong cung điện đến những tin tức và cơ mật quan trọng của quân doanh, thậm chí là kẻ chủ mưu của vụ án lô vũ khí bị thu giữ ở ngoại ô phía đông kinh thành cũng phải do hắn đích thân đến thẩm vấn.

Vị Lâm viên ngoại này không biết là thật hay giả, mồm mép lì lợm, cắn chết không chịu thừa nhận, không ai moi được nửa câu từ miệng hắn.

Cũng may, nửa buổi chiều là Tạ Du tới thẩm vấn, nam nhân phát ra một tiếng khàn khàn giống như khóc rống, quỳ xuống cầu xin, dập đầu chịu nói.

Quản giáo hơi bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột đó, "phi" một ngụm nước bọt lên người gã: "Mấy ngày trước không phải kín mồm lắm sao? Sao hôm nay lại đổi ý nhanh như vậy?"

Người bên cạnh lườm tên quản giáo một cái, thầm than cho sự ngu dốt của đối phương: "Được rồi, ở trong tay Thái Tử điện hạ của chúng ta mà có thể cầm cự được nửa buổi chiều thì cũng khá lắm."

Đối với người ngoài mà nói, thủ đoạn thẩm tra của Tạ Du vô cùng độc ác và nham hiểm, nổi tiếng với danh xưng vị vua sống của địa ngục trần gian.

Lúc này, vị vua địa ngục đang ngồi giữa phòng giam, nhìn xuống, toàn thân lãnh đạm và đáng sợ, nhìn tên tử tù quần áo tả tơi, loang lổ vết máu như nhìn một con kiến.

Thanh niên lạnh lùng ngồi nghiêm chỉnh, không giận mà tự uy, xoay xoay thanh sắt trên tay, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, hỏi: "Còn nói được không?"

Người nọ sẵn sàng thú tội.

Đáng tiếc, cổ họng sớm đã tắc nghẽn.

Tâm tình Tạ Du đang rất dễ cáu kỉnh vì không thể gặp được người mình muốn gặp.

Trời tối dần, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy hoàng hôn trên bầu trời qua khe hở cửa phòng giam.

Giờ này A Dung chắc cũng đã kết thúc công việc của nàng.



Đã bao nhiêu ngày rồi hắn không được nói chuyện với A Dung?

"Chậc" một tiếng, đế giày có hoa văn đám mây nghiền nát vật cứng trên mặt đất, Tạ Du quét mắt một vòng, giơ tay chỉ thị cho thuộc hạ: "Tìm đại phu xem cho hắn."

"Khi nào hắn nói lại được, dẫn đến đây tiếp tục thẩm vấn."

Mấy ngày rồi hắn chưa được chợp mắt, nhưng thời gian là vàng bạc, muốn giành ra một giây rãnh cũng không được, hắn không muốn lãng phí như thế này. Hoalantichmich

Kiệu được nâng lên, thuộc hạ hỏi: "Điện hạ, bây giờ trở về Đông cung ạ?"

"Đến Hình Bộ." Tạ Du cúi đầu, vô ý nhìn thấy vết máu của người khác trên y phục mình, hơi khựng lại...

Đi gặp nàng với một thân toàn máu này?

Không thể khiến nàng sợ mình thêm nữa.

Cẩn thận suy nghĩ, hắn đổi lời, "Quên đi, chúng ta trở về Đông cung trước."

Tắm gội.

Xông hương.

Thay y phục chỉnh tề.

Sau khi sửa soạn bản thân, đảm bảo rằng không có gì bất thường, Tạ Du lại lên đường đến Hình Bộ.

Nên tận dung thời gian.

Xe ngựa của Tạ Du dừng lại ở lối vào Hình Bộ, hắn vén rèm lên, vừa liếc mắt liền thấy Phó Ninh Dung đang nói chuyện với đồng sự.

Người nọ cách Phó Ninh Dung không xa không gần.

Nàng không phơi bày bản thân trước mặt những người khác trong Hình Bộ, nhưng hắn cũng có thể nhìn rõ mọi biểu tình của nàng.

Nhìn từ hướng của Tạ Du, không biết A Dung đang nói chuyện gì với người ta, chỉ thấy nàng thỉnh thoảng nói thêm vài câu rồi gật đầu đáp lại đối phương.



Bên hông Phó Ninh Dung là chiếc hà bao trơn màu mà hắn đã khâu đi khâu lại gần như cả đêm.

Nàng mặc bộ quan phục mới được may khi được thăng chức cách đây không lâu, thân hình dưới lớp quan phục có hơi gầy, nhưng may thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.

Tạ Du cứ ngồi đó lặng lẽ nhìn nàng, không chủ động gọi nàng cũng không cho người đến gọi, ngược lại ôm hi vọng chờ nàng phát hiện ra mình trước.

"Phó đại nhân, tên nam nhân ngài áp từ hoa lâu về vài ngày trước vẫn không chịu thú nhận, phải làm sao bây giờ?"

"Vẫn chưa chịu khai?"

"Vâng."

"Chỉ giam giữ cũng vô ích, đưa hắn tới tử lao nơi mà hắn sẽ bị hành quyết bên cạnh, để hắn nghe thấy tiếng la hét bên trong. Hình Bộ cũng có không ít công cụ tra tấn, tự một trong số chúng có thể khiến hắn mở miệng."

"Nếu vẫn không được, hãy nói với hắn rằng những người bị bắt cùng hắn đều đã bị xử tử, tất cả đều đổ hết tội lên đầu hắn. Đe dọa nếu hắn không nhận tội thì sẽ bị đưa đến tử lao trừng trị, và người thẩm tra hắn chính là Thái Tử điện hạ." Người này vốn là bị Tạ Du bắt, cho nên ngay từ đầu hẳn là đã nhìn thấy thủ đoạn độc ác của Thái Tử.

Đây là lý do Tạ Du hay được nhắc đến? Phó Ninh Dung nghĩ.

Nàng đang nói chuyện với đồng sự thì đột nhiên rùng mình một cái, vừa rồi nàng có một cảm giác rất mạnh mẽ, dường như có một ánh mắt rực lửa đang dõi theo nàng từ lúc nào không hay. /Bạn đang đọc truyện tại wattpad hoalantichmich.

Nàng cố gắng hết sức để không quan tâm đến ánh mắt đó, nhưng trong một khoảnh khắc thất thần nào đó, nàng vô tình nhìn lại.

Ánh mắt chạm nhau.

Cặp mắt phượng phong tình nhìn nàng đầy ý cười, như thể chúng đang ở ngay trước mặt nàng, lại giống như đã dõi theo nàng thật lâu thật lâu.

Ở một khoảng cách xa như thế này nàng cũng có thể nhận ra chủ nhân của đôi mắt kia là ai.

Trong lòng Phó Ninh Dung căng thẳng, nói lời tạm biệt với vị quan vẫn đang trò chuyện ban nãy. Chỉ liếc nhìn Tạ Du một cái sau đó nhanh chóng quay đi chỗ khác, vờ như không phát hiện ra hắn, vùi đầu đi về phía trước như đang chạy trốn.

---

Tạ Du: Về sớm đón nương tử tan làm~

...Cho đến khi đứng ở cửa đơn vị mới phát hiện nương tử đang tránh mình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.