Chương trước
Chương sau
---

Đến Phùng phủ nhanh hơn dự kiến, Phó Ninh Dung và Phó Dao cùng nhau xuống xe ngựa.

Yến tiệc còn chưa bắt đầu, đám thiếu niên thiếu nữ đã tản ra hai bên, lấy khăn che mặt âm thầm quan sát, nhỏ giọng đàm luận.

Các vị khách đến trước bữa tiệc đã ngồi thành hai hàng trái phải một cách trật tự.

Phó Ninh Dung vừa trao lễ vật xong, vài cô nương tuổi xấp xỉ Phó Dao liền xúm lại chào đón nàng ấy.

Có người ánh mắt trong veo, có người lộ vẻ thẹn thùng, tất cả đều nhìn Phó Ninh Dung với đôi mắt thấm đượm ý cười.

"Đó chính là ca ca của A Dao!?"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi. Không được gọi như vậy đâu, ca ca của A Dao là thứ trưởng của Hình Bộ, chúng ta nên gọi ngài ấy là Phó đại nhân!"

Dưới sự thảo luận của mọi người, sự phiền muộn của Phó Dao bị quét sạch, ánh mắt nàng tập trung lên người Phó Ninh Dung ở trung tâm, đáp lại lời của bạn tốt, trong lời nói không giấu được vẻ vui mừng: "Đúng, đây là ca ca của ta."

Vài vị cô nương vây quanh Phó Ninh Dung đánh giá. hltm

Phó Ninh Dung có hơi bối rối, hầu hết là những gương mặt xa lạ mà nàng chưa từng gặp qua, không có ấn tượng sâu sắc về họ.

Nhưng xuất phát từ sự lễ phép, nàng vẫn gật đầu mỉm cười với các nàng ấy, thái độ dịu dàng tao nhã: "Là bạn tốt của A Dao phải không? Xin chào, ta là ca ca của muội ấy."

Đám cô nương nhỏ giọng tán gẫu với nhau: "Ta vẫn luôn nghe A Dao nói ca ca của nàng tốt như thế này như thế kia, ta còn tưởng nàng ấy nói quá, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn gặp được, quả nhiên rất giống như những gì A Dao đã nói."

Đâu chỉ như vậy?

Còn hơn những gì các nàng nghe được.

Không thể che giấu sự kinh ngạc và ghen tị trong mắt mọi người.



"A Dao, ta nhớ rõ ca ca của ngươi còn chưa có hôn phối đúng không? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài*, ngươi giới thiệu ca ca của ngươi cho ta, ta làm tẩu tẩu của ngươi, được không?"

(*)Những thứ tốt không nên để rơi vào tay người ngoài

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Phó Dao xoay người liếc mắt nhìn người vừa nói, không giấu được ý quở trách, "Ca ca của ta hiện giờ chỉ một lòng một dạ gây dựng Phó gia, không có hứng thú với tình yêu nam nữ."

"Bằng không, huynh ấy phong độ như vậy, ngươi nghĩ tại sao đến giờ vẫn chưa lập gia đình?" hoalantichmich.

Bạn tốt gật đầu lia lịa, cảm thấy chuyện này cũng không phải vô lý.

Phó Ninh Dung đối xử khiêm tốn với mọi người, ngoại hình nổi bật, hơn nữa còn là phú hào mới nổi trong triều, lại thêm chức quan cao, muốn người khác không chú ý cũng khó.  

Không ngừng có người đến bắt chuyện với nàng, bất kể là nam hay nữ.

Ngay cả nam nhân vốn có ý với Phó Dao cũng cảm thấy xấu hổ vì sự chênh lệch của mình với thê huynh*, cho dù có hứng thú với Phó Dao cũng không dám chủ động đến bắt chuyện với nàng ấy.

(*)Anh của vợ

Khách khứa lui tới nườm nượp.

Phó Dao tập trung ở bên cạnh Phó Ninh Dung, ánh mắt lưu luyến trên người ca ca mình.

Ca ca nhã nhặn dịu dàng, khí chất hơn người, có chút kiên cường như tùng bách. Lưng luôn thẳng, dù cúi đầu nói chuyện với tiểu bối vẫn vững vàng như tre xanh sinh trưởng giữa rừng gai.

Nàng nói cần người đi cùng đến yến hội chỉ là một cái cớ.

Mục tiêu của nàng là thể hiện tình cảm giữa nàng và gia huynh, đồng thời làm nản lòng những kẻ muốn cầu thân.

Phùng phủ rộng lớn, rất nhiều khách được mời đến.

Đợt khách đầu tiên đã an vị, tiếp sau vẫn còn không ít khách khứa đang tiến vào biệt phủ.



Sảnh phụ huyên náo.

Cách một thủy đình, ánh mắt mọi người đồng loạt bị hấp dẫn.

Công chúa Hạc Di lộng lẫy yêu kiều bước vào đại sảnh, giẫm lên những viên gạch đá xanh dưới chân phát ra âm thanh "đát đát", chậm rãi từng bước một với vài thị vệ phía sau.

"Vị công chúa này sao lại tới đây? Nàng ta tới đây làm gì? Trước giờ nàng ta luôn khinh thường không tham gia mấy loại yến tiệc này, còn tưởng thư mời của Phùng Vân đã bị nàng ta vứt đi rồi chứ!"

Tạ Hạc Di còn chưa vào chỗ, bàn tán về nàng đã lan rộng khắp nơi, Phó Dao ngồi ở đây nghe rõ mồn một.

"Nàng ta tới đây làm gì ư? Còn gì ngoài tự mình đi chọn phò mã nữa!"

"Thật sao? Chuyện là như thế nào?"

"Ta nghe nói sắp tới sẽ có sứ giả Tây Vực đến triều kiến! Ta tình cờ nghe gia phụ nói rằng lần này các Vương tử Tây Vực cũng đi cùng, mục đích là muốn cầu hôn một vị công chúa về nước."

"Hòa thân?"

"Gả đến nơi khỉ ho cò gáy đó, cho dù công chúa Hạc Di nguyện ý, Thánh Hoàng bệ hạ cùng Thái Tử cũng sẽ không vui vẻ để nàng đi!"  

"Nhưng trong hoàng thất đâu còn vị công chúa nào có thể kết hôn đâu? Nàng ấy là người người duy nhất không phải sao?"

"Cho nên!" Phó Dao đang vểnh tai nghe đột nhiên bị chỉ điểm, "Phó Dao, Phó gia các ngươi nhất định phải giấu ca ca của ngươi thật kĩ vào, ngươi nghĩ mà xem, Thái Tử điện hạ sao lại để cho vị công chúa này ra ngoài?"

Phó Dao nghe vậy sửng sốt.

Vừa nhìn ca ca mình, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Hạc Di công chúa, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

"Mặc dù chỉ cần ngẫu nhiên tìm một người ở nhánh bên, phong tước rồi gả đi, nhưng mặt ngoài nhất định phải làm cho thật chỉn chu!"

"Hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh chóng tìm một vị hôn phu tốt, gã công chúa đi trước khi người của Tây Vực bên kia đến cầu thân!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.