Chương trước
Chương sau
Chóp mũi tràn ngập mùi vị phóng thích của Tạ Du.

Sau lần chạy nước rút cuối cùng, toàn thân Phó Ninh Dung dường như bị rút cạn sức lực, quanh môi dính đầy tinh dịch đục ngầu của nam nhân, mất đi sức lực ngã vào lòng Tạ Du thở phì phò, thật lâu mới khôi phục lại.

Phó Ninh Dung dù có tốt tính đi nữa cũng không phải không biết nổi giận.

Tạ Du bất công, chiếm hữu và nóng nảy, tính tình thì sớm nắng chiều mưa, nàng biết tất cả những điều này.

Phải, là nàng tặng bút lông cho Nhị hoàng tử, mặc y phục của hắn, thậm chí còn ngã vào vòng tay của hắn ngay trước mắt Tạ Du.

Nhưng nàng cũng tủi thân lắm đó!

Đầu tiên là không duyên cớ lạc đường, vô tình bắt gặp chuyện bí mật của người khác, sau đó gặp phải nguy hiểm bị đẩy xuống nước, vừa sợ bị bại lộ vừa sợ bị người ta nghi ngờ, trong lòng tràn đầy hoảng sợ không chỗ nào phát tiết, người duy nhất nàng có thể hoàn toàn tin tưởng và dựa vào lúc này chỉ có Tạ Du, nhưng cố tình hắn lại không phân biệt phải trái mà ăn giấm chua bậy bạ.

Nàng biết làm sao bây giờ?

Tạ Du không cho nàng tiếp xúc với Tạ Lẫm, còn Phó gia thì ngược lại, nàng đã cố gắng hết sức để cân bằng hai bên.

Nàng rất muốn trên đường đi kể hết mọi chuyện với hắn, muốn được an ủi, muốn được chở che, nhưng Tạ Du ngay cả một cơ hộ giải thích cũng không cho nàng.

Không nói một lời, ăn miếng trả miếng lẫn nhau.

Mâu thuẫn tựa như một cái gai nhọn bắt ngang giữa hai người.

Mặc dù bị trói trong vòng tay của Tạ Du, Phó Ninh Dung vẫn giận dữ nhìn hắn.

"Lại đây ta xem xem nàng có nuốt hết không."

Có vẽ như cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không ổn, Tạ Du mềm giọng, vươn tay nắm lấy cằm nàng, tách miệng nàng ra.



Đột nhiên.

Thừa dịp Tạ Du đang tập trung tất cả sự chú ý vào mình, Phó Ninh Dung chống tay bò lên người hắn, bất chấp bám lấy Tạ Du, nghiên người về phía trước, cắn môi hắn, đầu lưỡi đẩy tất cả tinh dịch tanh ngọt trả về.

Nàng hiếm khi chủ động.

Trong nụ hôn cực kỳ chủ động của Phó Ninh Dung, hắn thế mà được nếm trải mùi vị của chính mình.

Phó Ninh Dung nghểnh cổ, ánh mắt bướng bỉnh, còn cố ý dùng ngữ khí ngang ngược chọc giận hắn: "Nhị điện hạ so với chàng tốt hơn nhiều, hắn sẽ không làm ra chuyện giống như chàng vậy!"

Tạ Du nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Hắn đã biết thân phận của nàng?"

Cơn giận chưa nguôi lại được nhen nhóm, lan rộng như ngọn lửa cháy trên đồng cỏ khô.

"Biết thì sao? Không biết thì thế nào? Dù sao Nhị điện hạ nhất định sẽ không giống chàng!"

Tạ Lẫm có biết danh tính của nàng hay không nàng cũng không rõ. Thế nhưng, tất cả những cảm xúc tích lũy chồng chất lên nhau khiến nàng không quan tâm đến điều gì nữa, chỉ muốn đối nghịch với hắn.

Chính vì mong đợi nên mới tình nguyện nâng cao sức chịu đựng và giảm bớt cái tôi của mình.

"Đủ rồi! Nàng thích hắn như vậy sao?" Rầm một tiếng, bàn nhỏ bên cạnh bị lật tung, trong khoang truyền đến một trận ầm ĩ, "Mau nói rằng những lời này chỉ là đương lúc nàng tức giận!"

Hắn càng như vậy, Phó Ninh Dung càng quay đầu đi không nhìn hắn.

Phản ứng thờ ơ của người trong lòng khiến hắn mất hết lý trí.

Tạ Du nổi trận lôi đình, túm eo đẩy nàng vào một góc hẹp, hổ khẩu hung hăng đặt sau gáy nàng, dải vải vừa mới lấy ra lại lấp kín trở về, lật người đè nàng xuống một lần nữa.

Những lời nàng nói, một câu hắn cũng không thích nghe.



Vào lúc này, cuộc đối đầu gay gắt giữa hai người lên đến đỉnh điểm.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.

Kèn phát lệnh nguy hiểm đang đến gần.

"Cút hết!" Phó Ninh Dung bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ lộ ra một cánh tay trắng hồng.

Thái Tử điện hạ mang theo một nữ tử trở về Đông cung.

Không cần lệnh của Thái Tử, nhóm hạ nhân cũng tự giác rút lui.

Sự tức giận tỏa ra ngập trời, Tạ Du cởi áo choàng ra, tùy tiện quấn quanh người Phó Ninh Dung, mặc kệ người trong lòng đang vùng vẫy, hắn ôm nàng bước nhanh vào Đông cung.

Phó Ninh Dung bị ném nặng nề lên chiếc giường mềm mại.

Chàng thanh niên tuấn tú và phong nhã cởi hết y phục, để lộ bộ phận sinh dục to như cái chày trước mặt nàng.

"Thích Tạ Lẫm? Nàng như vậy rất không thành thật có biết không?" Lời lẽ gay gắt, thân thể áp xuống.

"Thích hắn vậy tại sao lại vì ta mà chảy nhiều nước?"

Nước mật không ngừng tuôn ra từ lỗ hoa.

Tạ Du khép hai ngón tay lại một, móc thẳng vào cánh bướm béo mập.

Giống như đã trải qua vô số lần, hắn nhướng mày, sắc mặt lạnh như băng nhưng dương vật lại nóng bỏng, run rẩy đẩy về phía trước.

"Nếu như lần này nàng mang thai con của chúng ta, ta xem nàng còn có thể khóc nháo chỉ muốn Tạ Lẫm chứ không muốn ta nữa hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.