Thời tiết lạnh giá, ôn tuyền ở hậu hoa viên lại không hề chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn ấm áp ướt át như cũ, còn có tác dụng hơn là than sưởi, cho dù chỉ đứng trên bờ, cũng có thể cảm giác được cơn rét đã bị xua tan.
Trái với mùa đông vô cùng khắc nghiệt ở trong Kinh đô, nơi này đúng là rất thoải mái, khó trách Xưởng công tiền nhiệm không tiếc thời gian và nhân lực lên kế hoạch đào kênh dẫn suối.
Tôi đứng sửng sốt như vậy một thời gian ngắn, thế mà Lệ Khâm đã xuống nước rồi, trong làn sương mù mờ mịt nửa cười nửa thúc giục nhìn vào tôi.
Giống như đang chằm chằm vào con mồi chuẩn bị đi vào cạm bẫy của sói hoang.
Tôi theo bản năng lùi nửa bước.
Tóc của hắn nửa ướt, bị hắn tuỳ ý hất ra đằng sau. Thân thể ngâm sâu trong nước, lờ mờ không nhìn rõ, chỉ lộ ra bả vai và nửa phần ngực. Hơi nước bay lên, những vết sẹo trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tuy rằng đã bị tóc che đậy, nhưng tôi biết rõ ở đầu vai hắn có một dấu răng cắn rất sâu, cùng vài vết cào xước, đều là chứng cứ chứng minh cho sự... khó kiềm chế của tôi đêm qua.
Thủ đoạn của hắn quá nhiều, từ trước đến nay tôi đều không có cách nào chống đỡ nổi.
"Sợ cái gì, đêm nay không bắt nạt em."
Lệ Khâm thấy tôi chậm chạp không cởi áo xuống nước, liền tự mình di chuyển đến bên bờ suối, duỗi tay ra, dịu dàng nói.
Tôi theo bản năng nắm lấy lòng bàn tay ướt nhẹp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-thai-giam-cha-dap/964963/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.