Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh ) Một ngày đầy sương. Mây mù đen kịt che phủ từ bầu trời cho đến mặt đất, cắn nuốt ánh sáng, cắn nuốt phòng ốc, cắn nuốt hết thảy tất cả những gì trên thế gian này. Không khí gần như ngưng trệ, vô cùng ẩm ướt, phảng phất như hít một hơi cũng thấy bụng dạ nhộn nhạo đầy nước. Tôi thò tay ra khỏi chăn, vén màn giường lên. Chẳng có ích gì cả, khung cảnh trước mắt mờ mịt, dựa theo ánh sáng mờ nhạt, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy dấu hôn lít nhít phân bố trên cánh tay mình. Hôm nay là ngày thứ mấy? Bây giờ là lúc nào rồi? Tôi không thể phân biệt được nữa. Không biết bao nhiêu lâu, tôi bị tra tấn bởi cơn c*c kh*** và hôn mê tuần hoàn lặp lại. Thân thể túng dục quá độ, đến nỗi tôi chẳng thể phân biệt được ngày hay đêm. Vất vả lắm mới có thể chống đỡ được thân thể ngồi dậy khỏi đệm chăn, động tác ấy lại làm cho ngọc khí bên trong cơ thể trượt vào càng sâu thêm. v*t c*ng cọ vào điểm mẫn cảm, tôi không cách nào nhịn được mà run rẩy, k** r*n một tiếng khàn khàn mềm nhũn. Xích sắt như đang hưởng ứng với tôi, phát ra một thứ âm thanh lanh lảnh. Những ngày chìm đắm trong bể t*nh d*c không hề khiến cho tôi mất đi sự k*ch th*ch, ngược lại còn trở nên càng ngày càng mẫn cảm. Tôi cảm giác như mình đang biết thành một loại quả, chín đến nỗi chỉ cần chọc nhẹ một chút là chảy hết nước ra. Trước lúc tôi tỉnh dậy, Cửu thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-thai-giam-cha-dap/3913098/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.