Phó Tuần dù sao cũng đã lớn tuổi, té như vậy hơi quá sức chịu đựng.
Vạn Tuệ Tĩnh nhanh chóng qua đỡ, theo bản năng mười sáu năm nuôi dưỡng Du Tử Ngữ mà ra lệnh cho cậu, “Mau tới giúp!”
Du Tử Ngữ nghe lời, nâng Phó Tuần lên, “Anh trai không sao chứ?”
Một câu anh trai lại làm Phó Tuần liêu xiêu, đứng không vững.
Bây giờ Vạn Tuệ Tĩnh mới hiểu rằng Du Tử Ngữ không còn bộ dạng hiểu chuyện ngoan ngoãn như lúc trước nữa, bèn đẩy cậu ra, che chắn ở phía trước không cho cậu đến gần.
Du Tử Ngữ cũng không muốn đứng đó, “Em về đây là muốn lấy chút đồ cá nhân.”
“Đồ cá nhân?” Phó Tuần sau khi hít thở thông rồi thì việc đầu tiên ông ta làm chính là mắng người, “Mấy thứ kia đều là do tôi mua, dựa vào đâu mà cậu muốn lấy thì lấy?”
Du Tử Ngữ cong lưng, dùng giọng điệu của đứa trẻ lên ba mà lên mặt dạy đời, “Giấy tờ tùy thân không tính. Cố ý giam giữ giấy tờ của người khác là phạm pháp đó. Nếu anh không cho em lấy, em chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”
Phó Tuần: “….”
Không có cách nào phản bác được.
Vạn Tuệ Tĩnh bị ba chữ ‘báo cảnh sát’ dọa sợ, nhất thời không lên tiếng.
“Đúng, đúng, đúng, phải báo cảnh sát chứ.” Ân Hiểu Húc đứng xem náo nhiệt còn không ngại thêm chuyện, cầm điện thoại, “Để quay phim lại làm bằng chứng thôi.”
Phó Tuần thấy sự việc có nguy cơ bị làm lớn, nhanh chóng nói, “Từ từ. Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-nam-chinh-tu-hon-toi-ga-cho-chu-cua-han/2613102/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.