Phòng bệnh VIP rất to, ngoại trừ khu giường bệnh còn có ghế sô pha, TV, bàn trà và phòng tiếp khách. Vì thế nên cho dù có năm sáu người cùng đến thăm bệnh cũng không có cảm giác chật chội.
Nhưng mà có Du Tử Ngữ ríu rít ở đây, căn phòng lập tức trở nên bé nhỏ lạ thường.
Ân Hiểu Húc đau đầu, mắng một câu, “Đừng có nhảy nữa! Cậu vui đến mức này sao?”
Du Tử Ngữ đứng yên, nghiêm túc trả lời, “Vui ạ, có thể ở bên cạnh chồng cháu đương nhiên là vui.”
“Đúng rồi.” Ân Hiểu Húc nhớ ra một việc quan trọng, “Phó Hàm, cháu hẳn là không muốn nghe cậu ta gọi cháu là ‘chồng’ chứ? Bây giờ cháu còn yếu, chưa nói mạch lạc được nhưng thân là người làm chú, chú biết cháu không được vui. Chú cũng thấy xưng hô như vậy không được tốt lắm.”
Phó Hàm nhíu mày, không phải bởi vì cái xưng hô kia mà là do thái độ của ông chú. Ân Hiểu Húc lười đến mức không thèm xoay người hoặc cúi đầu, chỉ liếc mắt nhìn anh. Giọng điệu cũng không mang vẻ săn sóc, mà là thương hại và đồng tình.
So ra Du Tử Ngữ tốt hơn nhiều. Cậu ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Phó Hàm, “Có thể gọi không ạ?”
Phó Hàm cảm thấy xưng hô kia cũng chẳng có vấn đề gì cả, bèn làm trái ý ông chú. Anh làm lơ lời nói của Ân Hiểu húc, chỉ gật đầu với Du Tử Ngữ, “Được.”
Dù sao lúc trước khi được lên hot search, anh cũng bị dân mạng kêu chồng ơi chồng à
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-nam-chinh-tu-hon-toi-ga-cho-chu-cua-han/2613099/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.