Từ Thanh Đào như không nghe thấy gì, vòng qua anh ta mà đi xuống tầng dưới.
Sự mềm mỏng luôn hữu dụng với cô, nhưng không hiểu sao lần này lại chẳng có tác dụng gì. Tống Gia Mộc sững sờ, khi lấy lại tinh thần, Từ Thanh Đào đã bước thêm mấy bước xuống bậc thang, tốc độ nhanh như thể đang tự hận mình không thể chạy khỏi đây trước khi anh ta rời đi.
Anh ta cứ như là một loại quái thú đáng sợ vậy.
Đã quen với ánh nhìn chăm chú mà Từ Thanh Đào dành cho mình, bây giờ bị tránh như tránh tà, tâm trạng Tống Gia Mộc không tốt chút nào. Tất nhiên là vì đã thấy Từ Thanh Đào muốn bước ra khỏi phạm vi trong tầm mắt mình.
Tống Gia Mộc tăng thêm âm lượng mà chất vấn: “Từ Thanh Đào, em đi đâu vậy?!”
Nghe được câu hỏi này, Từ Thanh Đào bỗng phản ứng lại kịp.
Vừa rồi bị phẫn nộ chi phối đại não, vậy mà cô lại quên mất rằng, đây là nhà của cô cơ mà?!
Sao cô phải rời đi chứ?
Người nên cút phải là cái gã tồi chết tiết Tống Gia Mộc này mới đúng!
Từ Thanh Đào dừng chân lại, mặt không thay đổi mà quay trở về.
Trái tim Tống Gia Mộc cũng đã mềm nhũn: “Đào…”
Cô tăng tốc, bước chân lướt nhanh qua anh ta.
Cũng không thèm quay đầu lại mà vào thăng trong nhà, trước khi Tống Gia Mộc quay lại, cô đóng cửa “rầm” một cái.
Nguy hiểm thật, may mà Tống Gia Mộc tránh được kịp lúc, nếu chậm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587590/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.