Từ Thanh Đào không biết mình đã quay lại phòng ngủ bằng cách nào.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, trong tay cô đã cầm chiếc cà vạt tám nghìn tệ kia trong tay.
Sau đó, cô lặng im.
Bấy giờ trong đầu mới nảy ra một thắc mắc.
Sao Trần Thời Dữ biết cô mua cà vạt?
Nhưng, ngẫm lại thì, cả hai mươi bốn tầng của Bách Nguyên Nhất Hào đều là nhà anh, bình thường sẽ có quản gia sắp xếp dì giúp việc đến đây quét dọn định kỳ khi anh vắng nhà, thậm chí còn có cả chuyên gia dinh dưỡng riêng và đầu bếp phụ trách bữa tối.
Hình như anh biết nhà mình có thêm gì cũng đâu phải là chuyện lạ.
Nhưng sao anh lại dùng giọng điệu tự tin như thế để khẳng định đó là do cô mua cho anh!!
Giọng điệu chắc nịch ấy bỗng khiến Từ Thanh Đào nảy sinh ý định phản nghịch.
Có khi nào, lỡ như cô mua cho người khác thì sao?
Có lẽ vì quá tập trung suy nghĩ, nên Từ Thanh Đào không phát hiện mình đã bất cẩn bật thốt ra hai câu vừa nghĩ trong lòng ra thành lời.
Câu cuối cùng “Mua cho người khác” vừa dứt, trong phòng khách đã im phăng phắc.
Trần Thời Dữ nhướn mày, hướng ánh mắt nhìn vào cà vạt trên tay cô.
Từ Thanh Đào bắt đầu thấy hối hận.
Rốt cuộc là khi nào cô mới sửa được thói quen xấu hay bất cẩn lẩm bẩm nói ra suy nghĩ trong lòng này đây!!
Nhưng, khác với những gì cô nghĩ, Trần Thời Dữ không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587586/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.