Trưa thứ hai, Tạ Sênh xin nghỉ một ngày rồi chạy đến dưới lầu công ty Từ Thanh Đào ăn ké uống ké.
Nhớ đến đoạn đối thoại cuối cùng mà mình nói với Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào vẫn có thể bắt chước lại y như đúc từ vẻ mặt cho đến giọng điệu khắt khe của Trần Thời Dữ: “Anh ấy còn hỏi anh ấy có đứa con trai lớn vậy từ hồi nào, thật khó tin, Trần Thời Dữ là văn vật thời Minh được khai quật vào những năm tám mươi thế kỷ trước à, giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà vẫn có người không hiểu thuật ngữ mạng ư!”
Tạ Sênh vừa nghe đã biết con bé này lại tới nữa rồi.
Cái chiêu kiểu như trông thì có vẻ là cằn nhằn nhưng trên thực tế là đang rắc cơm chó, nay đã hoàn toàn bị cô giáo Tạ nhìn thấu. jpg
Cô ấy ừ ừ, ồ ồ, à à qua loa trả lời.
Lấy kỹ thuật nói chuyện qua loa có lệ của mình ra: “Ồ, thế cũng gì đó quá đấy?”
Cô giáo Tiểu Đào đắm chìm trong thế giới của mình nên không thấy gì bất thường, hơn nữa, khi nhớ đến giọng điệu lúc ấy của Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào thấy hơi phiền muộn: “Cậu không biết anh ấy nói chuyện kỳ cục như thế nào đâu, cứ như thể là anh ấy có thù với tớ không bằng.”
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, rõ ràng là tên đàn ông xấu xa này đã lãng phí cháo mà cô mất công nấu nguyên cả buổi sáng, tay cô còn bị trầy da, thế mà Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587555/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.