Trung tuần [*] tháng sáu đã là giữa hè.
[*] Trung tuần là khoảng thời gian tầm mười ngày giữa tháng.
Hơi lạnh trong chiếc Maybach cứ im ắng mà tỏa ra.
Từ Thanh Đào cảm thấy chiếc xe này có điều gì đó hơi thần bí.
Cứ mỗi lần cô ngồi trong chiếc xe này là cô lại thấy xấu hổ muốn chết.
Khi lời nói của Trần Thời Dữ vừa dứt được khoảng hai, ba giây, não cô trống rỗng.
Sau một lúc mà vẫn đoán không ra, liệu có phải Trần Thời Dữ đang nói một câu mang hai ý nghĩa hay không?
Chắc là do cô cứng đờ người ra quá lâu, nên Trần Thời Dữ làm như không việc gì mà nhìn cô, hỏi: “Thế nào?”
Đây đúng là vẻ tự đại “Cô gái à, chẳng lẽ em không hài lòng đề nghị của tôi?”
Phải qua rất lâu sau thì Từ Thanh Đào mới hồi thần lại được, cô nghe thấy giọng nói của chính mình: “… Không sao.”
Cô quay đầu lại từng chút, từng chút một, rồi sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ trầm mặc như thế được một lát, Từ Thanh Đào bỗng nhiên lại quay đầu trở lại, ôm tâm trạng ngổn ngang trăm bề mà nói: “Anh Thời Dữ. Sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa nhé, được không?”
Trần Thời Dữ nhíu mày: “?”
Từ Thanh Đào tạm ngừng một chút, sau đó giải thích: “Là anh đừng nói những từ như “làm tôi”, thật ra từ “làm” mà tôi nói không phải là từ “làm” theo nghĩa kia đâu.”
Vẻ mặt Trần Thời Dữ cứ như thể anh là một cổ vật xuất thân từ triều đại nhà Thanh, cỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587551/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.