Con đường rợp bóng cây xanh, ánh nắng le lói còn vương lại bị chia thành vô số các tia nắng nhỏ vụn rồi hắt xuống đất.
Từ Thanh Đào vẫn duy trì vẻ mặt và trạng thái như lúc bị hôn vừa nãy – là đôi mắt hồ ly mở to hết cỡ, đến cả tay chân đều trở nên cứng ngắc, không biết nên đặt ở đâu, giây phút này, đầu óc cô chỉ còn lại một mảnh trắng xóa đúng nghĩa.
Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên.
Trần Thời Dữ mới buông lỏng tay ra, Từ Thanh Đào mới nhận ra được điều gì đó, đôi má vốn dĩ trắng nõn cũng phải ửng đỏ lên.
“Cậu…”
Lời nói đã đến bên miệng, muốn nói rằng. chết tiệt, sao gan cậu lại to vậy, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao? Sao mặt của cậu lại dày thế, chưa nhận được chấp thuận đã tùy tiện hôn người ta rồi, hình như cô chưa hề đồng ý chuyện làm bạn gái anh nữa mà.
Nhưng tiếng tim đập lại nhanh vô cùng, Từ Thanh Đào nghẹn một lúc mà vẫn chưa nói ra được chữ nào.
Trần Thời Dữ không hề hổ thẹn với hành vi xấu xa của mình, ngược lại thì có vẻ như anh “ăn được một lần thì lại muốn ăn thêm lần nữa”, dán sát người lại, định hôn cô thêm lần nữa.
Từ Thanh Đào hung hăng đẩy anh ra, cảm thấy độ nóng trên mặt mình có thể sánh với mặt trời: “Cậu đừng như vậy nữa… Cậu như vậy là đang giở trò lưu manh đó.”
Trần Thời Dữ vẫn không định buông lỏng đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-moi-tinh-dau-tu-hon/2587454/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.