Hoa đào rơi vào lòng bàn tay, cánh hoa nở ra, trong sáng trong suốt, như là một ngon gió xua tan ảo mộng.
Chu Tốn ngẩng đầu, chung quanh, trừ bỏ gió tuyết, y không thấy kẻ nào khác. Đóa hoa đào kia từ trên trời rơi xuống, như là có người đưa đến trong tay y, lại như là một ảo mộng khi y gần.
Nhưng mà......
Y nhìn đóa hoa đào kia, nhìn sinh cơ bừng bừng vui mừng kia, lại rơi nước mắt.
Y không truy cứu đến hoa đào nữa, thân thể bị đông cứng cùng tinh thần trì độn cũng làm y không nghĩ được kỳ tích này từ trên trời giáng xuống. Y khép hai tay lại, đem hoa đào nâng lên trước ngực, nhắm mắt nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Nương." Y nói.
"Nương." Y lại nói.
"Ta sẽ tồn tại, ta sẽ nhìn bọn họ gặp báo ứng."
Trong gió tuyết giá lạnh, lòng bàn tay lại nhận được một đóa hoa...... Như vậy, con kiến bị nghiền chết, lại vì sao không thể tìm được một hồi kỳ tích?
Bông tuyết từ từ rơi trên lông mi Chu Tốn, Chu Tốn biết, y sẽ chờ.
Y sẽ chờ.
......
Hơn nửa đêm, dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của các thái giám cung nữ, hoàng đế uống quá nhiều rượu mặt đỏ bừng rốt cuộc được tiểu Lý công công từ đình hóng gió về Dưỡng Tâm Điện.
"Trẫm không say, trẫm thật sự không say." Lúc được đỡ vào Dưỡng Tâm Điện, hoàng đế còn đang trợn mắt cường điệu, "Trẫm...... Trẫm hiện tại rất tỉnh táo."
Bọn thái giám cung nữ đem ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-long-ngao-thien-ngo-nhan-thanh-dong-huong/3545232/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.