Một lúc sau Tống Nghi mới lấy lại được hô hấp, anh rút khăn giấy ướt trên bàn mà lau miệng, một vệt máu tươi vô cùng chói mắt hiện ra, anh không cảm thấy đau, chắc là máu của Cố Hành Xuyên.
Anh thật sự không hiểu nổi, con người làm việc gì cũng phải theo logic, Thẩm Lê hôn anh thì đáng lẽ ra Cố Hành Xuyên phải đi cưỡng hôn Thẩm lê mới đúng, tại sao lại đi cưỡng hôn anh chứ?
Tống Nghi cầm lấy cái remote rồi tắt tivi, anh hít một hơi thật sâu: "Tôi mặc kệ cậu đang có suy tính thế nào, cậu cảm giác ngủ một đêm với tôi quá thích thì đó là cậu đang làm cho Thẩm Lê khó xử, bây giờ Thẩm Lê đã trở về, quan hệ lúc trước thế nào thì cứ giữ nguyên thế đấy."
Cố Hành Xuyên chạm vào môi bị rách của hắn, hắn nhìn thật sâu vào Tống Nghi, dửng dưng như không mà quay mặt đi, "Tôi không đồng ý."
Tống Nghi đỡ trán, anh bình tĩnh hỏi lại: "Thế cậu muốn thế nào?"
Cố Hành Xuyên sâu xa hỏi một câu: "Thẩm Lê tốt như vậy sao?"
Tống Nghi ngẩn ra, hắn hỏi một câu vô cùng mơ hồ, không đầu không đuôi: "Cậu cũng yêu Thẩm Lê mà, cậu đương nhiên là biết em ấy tốt chứ."
Hô hấp của Cố Hành Xuyên chựng lại, hắn dùng sức mím môi mỏng, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, tùy tiện nở nụ cười: "Tất nhiên là tôi biết, tôi còn hiểu rõ hơn cậu rằng cậu ta tốt thế nào nữa kìa."
Hắn đứng lên, hai tay chống lên vai của Tống Nghi, trong lòng Tống Nghi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-hao-mon-tinh-dich-ki-hieu/652378/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.