Tống Nghi nở nụ cười, anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của Cố Hành Xuyên rồi chầm chậm vuốt ve: "Cố Hành Xuyên..."
Anh nói rất chậm, cứ như đang lăp lại vô số lần trong miệng, mang theo cảm giác day dưa không dứt.
Hô hấp đan xen vào nhau tạo nên bầu không khí ám muội.
Cố Hành Xuyên nheo mắt, hắn nghĩ đến hàng loạt hình ảnh, Tống Nghi nằm dưới thân hắn khẽ nhếch môi, hắn dùng sức nắm lấy đôi chân thon dài của anh mà mãnh liệt xâm chiếm, vòng eo gầy gò, tinh tế của Tống Nghi, không khống chế được xao động trong lòng, toàn thân như phát nhiệt.
Tống Nghi đẩy tay hắn ra, lộ ra một nụ cười ung dung: "Sau này không có chuyện gì thì đừng động tay động chân với tôi."
Cố Hành Xuyên bị đùa giỡn trắng trợn, hắn đè vai Tống Nghi xuống nệm, cười nhạo: "Đừng quên ngày hôm qua là cậu cầu xin tôi."
Trong lòng Tống Nghi tức giận, anh sửa lại lời của Cố Hành Xuyên: "Ngày hôm qua tôi còn không biết cậu là ai, làm sao có thể tính là cầu xin cậu?"
Trong mắt Cố Hành Xuyên hiện lên lửa giận, hắn áp sát vào Tống Nghi: "Cậu cũng dũng cảm đấy!"
Tống Nghi cũng trừng lại hắn khiến Cố Hành Xuyên lúng túng, anh cười lạnh với hắn: "Cảm ơn cậu đã khen."
Cố Hành Xuyên buồn cười: "Cậu nên biết ơn đi, tôi giúp cậu cũng không chỉ có việc này thôi đâu."
Tống Nghi không kiên nhẫn nổi nữa mà muốn đứng lên, Cố Hành Xuyên lại cố tình không chịu, hắn siết chặt lấy cổ tay anh: "Cậu muốn đi đâu hả?"
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-hao-mon-tinh-dich-ki-hieu/652371/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.