Chương trước
Chương sau
Tống Nghi nở nụ cười, anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của Cố Hành Xuyên rồi chầm chậm vuốt ve: "Cố Hành Xuyên..."
Anh nói rất chậm, cứ như đang lăp lại vô số lần trong miệng, mang theo cảm giác day dưa không dứt.
Hô hấp đan xen vào nhau tạo nên bầu không khí ám muội.
Cố Hành Xuyên nheo mắt, hắn nghĩ đến hàng loạt hình ảnh, Tống Nghi nằm dưới thân hắn khẽ nhếch môi, hắn dùng sức nắm lấy đôi chân thon dài của anh mà mãnh liệt xâm chiếm, vòng eo gầy gò, tinh tế của Tống Nghi, không khống chế được xao động trong lòng, toàn thân như phát nhiệt.
Tống Nghi đẩy tay hắn ra, lộ ra một nụ cười ung dung: "Sau này không có chuyện gì thì đừng động tay động chân với tôi."
Cố Hành Xuyên bị đùa giỡn trắng trợn, hắn đè vai Tống Nghi xuống nệm, cười nhạo: "Đừng quên ngày hôm qua là cậu cầu xin tôi."
Trong lòng Tống Nghi tức giận, anh sửa lại lời của Cố Hành Xuyên: "Ngày hôm qua tôi còn không biết cậu là ai, làm sao có thể tính là cầu xin cậu?"
Trong mắt Cố Hành Xuyên hiện lên lửa giận, hắn áp sát vào Tống Nghi: "Cậu cũng dũng cảm đấy!"
Tống Nghi cũng trừng lại hắn khiến Cố Hành Xuyên lúng túng, anh cười lạnh với hắn: "Cảm ơn cậu đã khen."
Cố Hành Xuyên buồn cười: "Cậu nên biết ơn đi, tôi giúp cậu cũng không chỉ có việc này thôi đâu."
Tống Nghi không kiên nhẫn nổi nữa mà muốn đứng lên, Cố Hành Xuyên lại cố tình không chịu, hắn siết chặt lấy cổ tay anh: "Cậu muốn đi đâu hả?"
"Không liên quan đến cậu." Tống Nghi dùng sức tránh né, anh không muốn ở gần hắn một chút nào nữa hết.
Hô hấp của Cố Hành Xuyên hơi ngừng lại, hắn kề sát vào bên tai của Tống Nghi thấp giọng nói: "Không cho phép cậu nhúc nhích, tôi bị cậu cọ đến nóng người rồi này."
Tống Nghi sửng sốt, thân thể anh cứng đờ không dám cử động, mặt nóng đến đáng sợ: "Cậu buông tôi ra, tôi muốn đi tắm."
Cố Hành Xuyên điều chỉnh hô hấp, qua vài phút hắn mới chậm rãi buông tay, hắn đứng lên quay mặt đi, không tự nhiên nói: "Có gì thì nói rõ ra, đừng có mà hở tí là quyến rũ tôi."
Tống Nghi nghiến răng tức giận, anh cũng không muốn nói thêm gì nữa, cả người anh không còn sức, nhưng đứng trước mặt Cố Hành Xuyên thì anh không thể trở nên yếu thế, Tống Nghi kiên cường chống đỡ hai chân đã nhũn ra, đi vài bước loạng choạng, run rẩy.
Cố Hành Xuyên không nhìn nổi nữa mà đỡ eo anh: "Tôi ở đây, cậu cậy khỏe cái gì hả?"
Tống Nghi nghĩ cũng bởi vì cậu ở đây nên tôi mới không thể yếu thế, anh đẩy cánh tay rắn rỏi của hắn ra: "Tôi tự mình đi được."
Cố Hành Xuyên sao có thể để anh tự mình đi như thế, hắn cúi người ôm ngang Tống Nghi, anh cảm thấy trời đất như xoay chuyển, anh bị dọa sợ, trong lòng tức giận: "Cậu thả tôi xuống, tôi có thể tự mình đi."
Cố Hành Xuyên làm như không nghe thấy, hắn xốc cửa lều lên, cứ như thế mà đi đến phòng tắm của đoàn phim dựng, không gian bên trong nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người, mọi người bình thường sau khi quay xong đều đến đây tắm rửa.
Tống Nghi nhanh chóng đóng cửa lại, anh sợ Cố Hành Xuyên cùng chui vào, anh mở vòi hoa sen tắm rửa. Cố Hành Xuyên giống như một con cún vậy, vừa cắn vừa gặm, lúc nãy anh không có cảm giác, lúc này xối nước lạnh thì anh đau đến run rẩy.
Mưa trên đảo không biết ngừng từ lúc nào, sắc trời dần dần trong xanh, trong không khí sau cơn mùa còn pha tạp mùi cỏ cùng mùi mặn gió biển.
Tống Nghi tắm xong, mặc vào bộ quần áo sạch sẽ mà Cố Hành Xuyên mang đến, tinh thần tốt được không ít, không còn khó chịu như ban nãy.
Tống Nghi trở về lều thu thập đồ đạc, điện thoại hôm qua bị vào nước nay đã tắt ngúm, cũng may là anh có một cái dự phòng, Tống Nghi đổi sim qua điện thoại mới, vừa mở nguồn thì tin nhắn đồng loạt ập đến, có của đạo diễn Dương, có của Trình Tụng cùng một vài người bạn khác.
Tống Nghi gọi điện cho đạo diễn Dương đầu tiên để xin lỗi, anh nói rằng do hôm qua bị thương, phải ở lại để xử lí, đạo diễn không trách anh, ông hỏi han vài câu, dặn anh phải cẩn thận.
Tống Nghi suy nghĩ một chút rồi gọi một cuộc cho Trình Tụng.
Điện thoại vừa được thông thì đã nghe thanh âm căng thẳng của Trình Tụng truyền tới, "Tống Nghi, cậu không sao chứ? Đạo diễn Dương nói không tìm được cậu..."
"Tớ không sao, ngày hôm qua xảy ra một chút rắc rối, bây giờ đã giải quyết xong rồi." Thanh âm Tống Nghi nghe có mười phần sức sống.
Cố Hành Xuyên khoanh tay, hắn dựa vào ghế, híp mắt đánh giá Tống Nghi.
Mới vừa nãy còn bực dọc, giờ nghe xong cuộc điện thoại này thì lại vui vẻ như thế.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, à, tớ có một tin tốt."
"Tin tốt gì?"
"Tớ mua được bản gốc của bộ phim 'XXX', tớ nhớ là cậu rất thích."
Mắt Tống Nghi sáng rực lên, anh cười cười: "Cậu thật lợi hại, tớ tìm nửa năm nay không thấy."
"Đợi cậu về thì chúng ta cùng xem."
"Được, tớ cũng rất nhớ phòng chiếu phim nhà cậu, xem 'XXX' chắc sẽ vô cùng thích."
Trình Tụng còn muốn nói gì đó nhưng y lại nghe thấy bên đầu dây kia vang lên tiếng ầm ầm vô cùng kịch liệt, "Tống Nghi, có chuyện gì à?"
Thần sắc Cố Hành Xuyên bình tĩnh, hắn duỗi chân đá vào bàn tạo ra hàng loạt tiếng động ồn ào.
Tống Nghi lườm hắn, anh nhỏ giọng: "Không có gì, đoàn phim có nuôi một con chó không nghe lời, giờ nó đang nghịch ấy mà."
Cố Hành Xuyên híp sâu mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tống Nghi.
Trình Tụng cười cười: "Đoàn phim các cậu có nuôi chó à? Là giống gì vậy?"
Tâm tình Tống Nghi không tệ, anh thuận miệng nói: "Alaska, rất nghịch."
"Vậy à?" Trình Tụng bình tĩnh đưa ra kiến nghị: "Nghịch quá thì coi chừng là nó đang động dục, nên đi triệt sản sớm, vừa tốt cho chó vừa tốt cho người."
Tống Nghi xì một tiếng bật cười, sắc mặt Cố Hành Xuyên bây giờ khó coi muốn chết, giống như là sắp ăn thịt người đến nơi, không cần nói cũng biết Tống Nghi đang cao hứng đến mức nào, "Cậu nói đúng, tại sao tớ có thể quên điều quan trọng như vậy chứ."
Trình Tụng cũng cười theo, thanh âm y khàn khàn: "Lâu rồi không nghe cậu cười như thế, vừa nghe tiếng cậu cười thì tâm trạng tớ cũng trở nên vui vẻ theo."
"Vậy thì cậu phải chọc cười tớ nhiều vào, rất tốt cho sức khỏe của cậu đó." Tống Nghi trêu chọc.
"Chờ cậu về đế đô rồi cùng nhau đi ăn, nhà hàng chúng ta thường đi vừa cho ra mắt món mới, chắc chắn cậu sẽ rất thích hương vị của nó."
Cố Hành Xuyên nhướng mày, thật cmn buồn nôn, hắn nghe không nổi nữa, giận đùng đùng giật lấy điện thoại của Tống Nghi rồi nhanh chóng cúp máy.
Tống Nghi trợn mắt nhìn hắn: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi thích đấy, tôi không cho phép cậu gọi điện cho y đấy." Cố Hành Xuyên cầm điện thoại ước lượng trong tay.
Tống Nghi không hiểu hắn đang bị làm sao, anh nghiến răng: "Cậu có bệnh à? Tôi gọi điện cho ai thì có liên quan gì đến cậu hả?"
Cố Hành Xuyên liếc mắt nhìn anh: "Tôi không cho thì làm sao, thân thể cậu không khỏe, nghỉ ngơi đi."
"Cậu là bác sĩ à? Quản nhiều như thế?" Tống Nghi tức giận nói, anh không biết đã chọc vào chỗ nào của Cố Hành Xuyên nữa.
Cố Hành Xuyên lạnh nhạt nói, "Tôi đương nhiên là muốn quản đấy, cậu bị cảm mạo lại rồi lây cho tôi thì làm sao?"
Tống Nghi chịu thua, ngoài bệnh cảm mạo thì anh còn sợ hắn lây bệnh não tàn cho anh: "Đưa điện thoại cho tôi."
Cố Hành Xuyên không nhúc nhích, hắn dò xét nhìn Tống Nghi, "Quan hệ của cậu với tên Trình Tụng kia là thế nào? Bình thường hay đi chơi với nhau thế à?"
Tống Nghi cau mày: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Tinh Ngu sau này sẽ là công ti nhà chúng tôi, các cậu đều là nhân viên của Tinh Ngu, tôi đây là đang khảo sát quan hệ giữa hai người thôi." Cố Hành Xuyên nói đến hợp tình hợp lí.
Tống Nghi hít sâu một hơi, anh chịu thua, "Tôi không đòi điện thoại nữa, là bạn học mấy năm, tôi cho cậu cái điện thoại đó cũng chẳng sao."
Cậu cmn cầm xuống điện ngục mà chơi đi, đồ khốn khiếp.
Cố Hành Xuyên khó chịu, hắn nghe quan hệ của Tống Nghi và Trình Tụng thân thiết như thế thì hắn liền không vui, nhưng khiến Tống Nghi tức giận như thế này, trong lòng Cố Hành Xuyên cũng không thoải mái gì cho cam.
Ngày hôm qua đã làm Tống Nghi thành bộ dáng thê thảm như vậy, hôm nay còn chọc cho anh tức giận.
Hắn có phải là hơi vô liêm sỉ rồi không?
Tống Nghi chui vào trong chăn, ôm một bụng buồn bực mà ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đoàn phim đã đến, Tống Nghi trở lại thành phố xin phép đạo diễn Dương nghỉ ngơi nửa tháng vì bệnh, không nói một tiếng mà trở về đế đô.
Anh trở về nhà, ở trong căn phòng quen thuộc, ôm gối trong lòng, anh mới có cảm giác an toàn.
Tuy rằng ở trước mặt Cố hành Xuyên anh đều tỏ ra bình thường, không chút gợn sóng nhưng trên thực tế là trong lòng anh đã rỉ máu rồi.
Mà không có thời gian cho anh đa sầu đa cảm, ai oán, chiều ngày hôm đó thì Triệu Hồng Nham đã tìm đến cửa, bà mang theo một bảo vệ cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, đứng yên một chỗ cứ như hòn đá lớn.
Là người mà lần trước Tống Nghi đã nhờ bạn tìm.
Tống Nghi nhìn trên dưới, cảm thấy có hơi quen mắt, "Cậu tên là gì vậy?"
Triệu Hồng Nham kéo kéo ống tay áo Tống Nghi, bà liếc mắt ra hiệu, ghé vào tai anh nói: "Tiểu Triệu là bạn học cấp ba của con đó, Triệu Giang Vĩ."
Bà vừa nói thế thì Tống Nghi đã nhớ ra, người này là học sinh quậy, quen một nhóm lưu manh bên ngoài trường, suốt ngày đi thu phí bảo kê, không nghĩ đến giờ đã thành bảo vệ.
Tống Nghi đưa tay ra, anh nở một nụ cười nhẹ, "Chào cậu, mấy ngày nay làm phiền cậu rồi."
Thần sắc Triệu Giang Vĩ vô cùng quái lạ, gã nắm tay anh, anh để ý tay gã run rẩy không ngừng, anh trấn an nói, "Ngồi xuống đi, đừng căng thẳng quá."
Triệu Giang Vĩ ngồi thẳng tấp trên ghế sopha, mắt nhìn thẳng, Tống Nghi nhìn thấy gáy của gã đổ một tầng mồ hôi lạnh, giống như vừa mới bị dọa, trong lòng anh vô cùng khó hiểu, tuy rằng anh học cùng trường với Triệu Giang Vĩ nhưng hai người không có quan hệ gì, Triệu Giang Vĩ sao lại sợ anh đến như vậy?
"Chúng ta có quen nhau sao?" Tống Nghi tò mò hỏi.
Môi Triệu Giang Vĩ run lên cầm cập, sắc mặt gã tái nhợt, gã nhanh chóng liếc nhìn Tống Nghi, lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Không quen, chúng ta chưa gặp nhau bao giờ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.