Chương trước
Chương sau
Vừa đến tháng Hai, trời xuân vẫn còn se lạnh, không khí ẩm ướt lành lạnh phủ xuống rét cắt da cắt thịt. Mấy tên lính canh ngục uống chút rượu, chỉ cần hớp một ngụm nhỏ thôi cũng thấy ấm lắm rồi. Bọn họ không dám uống nhiều, trong ngục đều là tội phạm quan trọng cần trông giữ, ai nấy đều không dám lơ là việc lớn.

Rượu ấm đi qua cổ họng, có thêm chút đồ nhắm nữa thì mới cảm nhận rõ vị ngon. Rượu vào lời ra, thế là câu chuyện cũng bắt đầu. Từ cơm áo gạo tiền trong nhà đến phạm nhân trong ngục, ai nấy đều lần lượt kể, cũng chẳng biết người nào đã nhắc đến tin đồn nghe được gần đây.

“Các ngươi nghe gì chưa? Hai ngày trước có thiên tai dị thường, Thái Sơn rung chuyển, ầm ầm như có sét, có người bảo là trời phạt đấy.”

Sự việc này gây xôn xao khắp kinh thành. Núi Thái Sơn là vận mệnh quốc gia, rung chuyển há có biến động. Vị vua mới lên ngôi không phải đích cũng chẳng phải trưởng, mẹ ruột vốn là cung nữ không có thế lực, vậy mà gã lại là người lên được ngôi báu. Lên ngôi chưa được một năm, ngai vàng còn chưa ngồi vững nhưng lại xuất hiện thiên tượng như vậy, e là trời cao đang bất mãn.

“Chuyện này không thể nói bừa đâu, không khéo truyền ra ngoài là rơi đầu đấy.” Một người nhỏ giọng dè dặt nói.

“Tên hoàng thượng kia có đi cầu phúc không?”

Đây là lệ cũ, mỗi khi xảy ra thiên tượng, thiên tử sẽ lập đàn tế trời, bày tỏ lòng thành để cầu phúc.

“Sao lại không, hôm qua mới về triều. Rung chấn đã giảm nhiều rồi, chỉ còn chút dư chấn thôi, thế mà vẫn khiến cho lòng người bàng hoàng.”

“Nhưng sao hoàng thượng lại về triều?”

“Bởi vì quốc sư tính được một quẻ, muốn giải rất khó, cần phải...” Người nọ giảm thấp âm lượng xuống, mấy người còn lại vội vàng châu đầu lại gần hơn, nghe thấy hắn ta kín đáo nói, “Chuyện này quá hoang đường. Quẻ bảo là cần Tả tướng và Yến đại tướng quân...”

Lời còn chưa dứt, người giữ cửa đã đột nhiên chạy vào thông báo: “Tả tướng đến rồi!”

Mặt mũi mấy người nọ trở nên căng thẳng, vội dừng chủ đề rồi nhanh tay nhanh chân giấu bàn rượu đi, nơm nớp lo sợ nhìn về phía cổng vào tối om.

Quản ngục mở cửa, chút ánh sáng rọi trên mặt đất, một đôi giày trắng đạp lên ánh sáng mà đi, bước vào trong bóng tối.

Tiếng bước chân không nhẹ không nặng nhưng vẫn vô cớ khiến cho tất cả mọi người trở nên hồi hộp, sợ tiếng hít thở lớn quá sẽ khiến cho nhân vật máu mặt bị giật mình.

Tả tướng Triệu Dạ Lan, không ai biết y xuất thân từ đâu. Cho đến khi người đời phát hiện ra y thì cuộc chiến tranh đoạt quyền lực đã đến hồi gây cấn, các hoàng tử đều lộ rõ bản lĩnh cao cường. Lúc này, Triệu Dạ Lan đứng sau trợ giúp Tam hoàng tử đánh bại thái tử và những người khác. Tranh đoạt đẫm máu thế nào không ai dám bàn lại, thế nhưng từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế không thuận theo ý trời thường dính đầy máu tươi, nghĩ thôi cũng biết vị ở sau lưng gã đã làm biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu rồi.

Tân hoàng lên ngôi vẫn thể hiện rõ lòng tín nhiệm đối với y, cho y thăng quan tiến chức, ban thưởng vô số vàng bạc châu báu. Ai nấy nhìn vào đều thấy rằng đây là nhân vật cầm quyền chạm vào tay là bỏng.

Dân chúng toàn nghe tiếng xấu của Triệu Dạ Lan, nhưng ai nấy đều chỉ dám lén lút mắng chửi chứ chẳng có cơ hội nhìn thấy mặt mũi y thế nào. Đám lính canh ngục này thì ngược lại, có thể nói bọn họ là người quen của y.

Thủ đoạn tra khảo trong chiếu ngục vừa đa dạng vừa tàn nhẫn, đâu đâu cũng là cực hình. Người bình thường đến đây, chỉ vừa bước tới cửa là hai chân đã bắt đầu run rồi. Ấy vậy mà Triệu Dạ Lan thoạt nhìn có vẻ nho nhã yếu ớt lại là người hiểu rõ những cực hình này, thậm chí hơn cả đám lính bọn họ. Lúc thẩm vấn, y giống hệt như Diêm Vương sống, người bất tử rơi vào tay y thì cũng sẽ bị lột mấy lớp da.

Triệu Dạ Lan vẫn chưa đến gần, mùi thơm đặc biệt đã hòa vào không gian ẩm ướt lạnh lẽo, đám lính canh không nhịn nổi muốn khịt mũi ngửi thêm lại sợ mạo phạm bề trên, đành phải đứng nghiêm chờ đợi.

Thoáng chốc, Triệu Dạ Lan một thân áo gấm đã đứng ngay trước mặt bọn họ, dùng thái độ kiêu ngạo quan sát khắp nơi.

Một tên lính vừa đến làm không lâu có hơi sợ hãi. Bình thường nghe không ít người nhắc đến những việc làm xấu xa của Triệu Dạ Lan, đếm thôi cũng ra được cả sọt rồi, cậu ta vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ, sợ sệt ngẩng đầu lên nhìn rồi bỗng nhiên cứng đờ cả người.

Trước mặt là một người có diện mạo xinh đẹp, y có đôi mắt sáng như ánh trăng, vô cớ thu hút người ta mê đắm. Thế nhưng, trong ánh mắt ấy vẫn có sự lạnh lùng khiến ai nấy đều không dám tới gần. Y lạnh lùng kiêu ngạo giống như sương tuyết, không giống người thường, mà trông y cũng chẳng hề phù hợp với ngục tù hôi thối lay lắt ánh nến này chút nào.

Đúng là còn đẹp hơn cả công tử đẹp nhất kinh thành nữa.

“Triệu đại nhân, hôm nay ngài đến là muốn tra xét người nào ạ?” Quản ngục gặp y nhiều lần, khúm na khúm núm quỳ chào hỏi trước, da thịt trên mặt run lên vì nụ cười cứng ngắc.

Triệu Dạ Lan cau mày, lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra che mũi miệng.

Quản ngục hiểu ngay, vị đây lại bắt đầu không chịu nổi môi trường ẩm ướt hôi thối này rồi, trước đây mỗi lần đến trên người y đều có một mùi hương khác nhau, ai không biết còn tưởng y mới vừa dạo kỹ viện xong.



Dứt lời, Triệu Dạ Lan móc lệnh bài của Hoàng thượng từ trong ngực áo ra: “Ta đi gặp Dư Quân Lương, các ngươi chờ ở đây.”

Mọi người nhận lệnh, quen đường quen lối dẫn y sang đó rồi im lặng lui ra.

Trong phòng giam, một người có vẻ ngoài nhếch nhác đang nằm trên đất. Khi thấy người đứng trước cửa thì đứng dậy, hai tay nắm chặt song tù, nghiến răng nói: “Triệu Dạ Lan, ngươi hại ta!”

“Dư đại nhân ăn nói cẩn thận, ta và ông đã cùng làm việc với nhau, vì sao ta phải hại ông?”

Triệu Dạ Lan mỉm cười, không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt, nhưng Dư Quân Lương rất ghét dáng vẻ này của y.

Lúc trước, là Triệu Dạ Lan chủ động lôi kéo ông ta đứng về phe Tam hoàng tử. Ngày xưa hứa hẹn ban tặng vinh hoa phú quý, ai ngờ đến nước này cả chức quan cũng chẳng bảo vệ được, lại còn bị Triệu Dạ Lan tố tội mưu phản.

“Hoàng thượng đâu, ta muốn gặp hoàng thượng! Ta bị oan!” Dư Quân Lương la lớn, hai tay không ngừng đập vào song tù.

“Dư đại nhân tội gì phải vậy, rõ ràng tương lai tươi sáng ở ngay trước mắt rồi, ông đã già còn hồ đồ, sao lại nhất quyết bí mật cấu kết cùng tiên Thái tử chứ?”

“Ta không có! Là ngươi bảo ta đến vườn riêng hỏi thăm tiên Thái tử!” Gân xanh trên trán Dư Quân Lương nảy lên thình thịch, chỉ hận không thể lao ra xé rách miệng y. “Tên tiểu nhân này, dám vu oan cho ta! Chờ ta ra ngoài rồi nhất định sẽ không cho ngươi được chết tử tế!”

“Để xem có ngày đó không đã.” Triệu Dạ Lan cười, ném một cuộn giấy vào, “Đọc đi, đọc xong rồi hãy cược.”

Dư Quân Lương ngồi xổm xuống mở cuộn giấy ra, bên trên viết những hành vi phạm tội của ông ta, thế nhưng đều là tội không đến mức phải xét nhà diệt tộc.

“Cái này nghĩa là sao?”

“Ông cho rằng hoàng thượng không biết gì về những hành động của ông sao?” Triệu Dạ Lan hỏi.

Hai tay Dư Quân Lương run lên, nhìn số tội chằng chịt trên giấy, từ chọn kỹ nữ hối lộ, đến say rượu nói càn đều bị ghi vào. Ông ta hoảng hốt: “Ngươi, các ngươi... Ta tuyệt đối không mưu phản!”

“Nhưng đúng là ông đã đi gặp tiên Thái tử, đêm đó còn nói câu “Cung điện Tuyên Hòa, khói lạnh cỏ héo” nữa. Điện Tuyên Hòa hiện tại là Tàng thư các của hoàng thượng, chẳng lẽ ông không biết?”

“Chẳng qua là ta uống rượu say, nhất thời thuận miệng ngâm hai câu thơ mà thôi! Rõ ràng ngươi phái người theo dõi ta, muốn gán tội cho người khác, chẳng sợ không có lý do! Ta muốn gặp hoàng thượng!”

“Hoàng thượng trăm công nghìn việc, không rảnh đến đây gặp ông. Nếu hiện tại kí tên đồng ý, ông có thể tránh được đau đớn khi bị thẩm tra, ta cũng sẽ để lại đường sống cho người nhà ông. Dù sao, tội mà ông phạm cũng là tội tru di cửu tộc...” Triệu Dạ Lan từ trên cao nhìn xuống ông ta, cẩn thận thưởng thức biểu cảm vẫy vùng trong tuyệt vọng rồi thản nhiên nở một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.

Rất lâu sau đó, Dư Quân Lương mới khàn giọng hỏi: “Bút đâu?”

“Đi đường vội vàng, không kịp mang bút.” Triệu Dạ Lan bước sang một bên, vươn tay gỡ một con dao nhỏ trên bức tường treo dụng cụ tra tấn xuống ném vào bên trong: “Cái này thì sao?”

Tay Dư Quân Lương run rẩy, rạch một đường trên đầu ngón tay, dùng máu kí vào đơn cáo trạng.

“Triệu Dạ Lan, ta vẫn còn một chuyện chưa hiểu, ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?”

“Ông nói đi.”

“Ta tự hỏi, ta và ngươi hợp tác rất tốt, tại sao phải hại ta?”

Triệu Dạ Lan hờ hững không đáp. Dư Quân Lương dần mất kiên nhẫn, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía y như người sắp phát điên, thế nhưng ông ta lại bị song tù vây hãm, phí công giãy giụa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, Triệu Dạ Lan thỏa mãn lên tiếng: “Khi tiên hoàng còn tại thế đã lấy tội danh mưu phản giết cả nhà An Khánh hầu, liên lụy hơn hai ngàn người. Và ông, ông chính là một trong những đao phủ.”

Dư Quân Lương hơi chấn động: “Ngươi là con cháu của An Khánh hầu ư?”



“Không phải.” Triệu Dạ Lan lắc đầu, đến gần nói: “Ta là cha ông.”

Dư Quân Lương im lặng chốc lát rồi đột nhiên nổi giận, phun một tràng lời nhục mạ về phía Triệu Dạ Lan. Triệu Dạ Lan nhếch miệng cười nhàn rỗi đứng nghe cứ như là đang nghe hát vậy. Mãi cho đến khi ông ta khàn giọng, y mới lên tiếng nhắc nhở: “Không còn nhiều thời gian đâu, chẳng ngờ đến đoạn đường cuối cùng rồi mà Dư đại nhân vẫn nhớ đến ta, thật sự là vinh hạnh quá.”

“Triệu Dạ Lan, ngươi sẽ không được chết tử tế!”

“Ta nhất định sẽ đưa tôn phu nhân và đám trẻ con xuống suối vàng thăm ông.”

Dư Quân Lương câm nín.

Lính canh ngục chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng la ó ầm ĩ bên trong, muốn vào xem tình hình nhưng lại sợ hỏng chuyện của La Sát, tội giáng xuống không phải là thứ họ có thể gánh nổi.

Đương lúc hoảng sợ, cuối cùng tiếng ồn trong ngục cũng ngưng. Lúc này, khi Triệu Dạ Lan cất tiếng gọi: “Người đâu?”, bọn họ mới lật đật chạy vào. Hình ảnh trước mắt là Dư Quân Lương đã tự sát, có máu chảy ra từ cổ họng ông ta.

Quản ngục nghĩ, bản lĩnh của Triệu đại nhân này càng ngày càng lợi hại, y thậm chí không cần cho gọi người có chuyên môn phụ trách thấm vẫn đến mà chỉ cần đứng cách cửa nhà tù cũng giết được người, đúng là cao tay.

Sau khi lính canh ngục mở cửa ra, Triệu Dạ Lan đi vào, nhặt đơn cáo trạng dính máu lên, dùng khăn tay bịt mũi rồi bước ra ngoài không quay đầu lại: “Dọn đống này đi.”

Lính canh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của y mà rùng mình, thầm tiếc cho đôi tay giết người vô hình nhưng rất đỗi xinh đẹp ấy.

Bên ngoài không ấm hơn dưới kia là bao, Triệu Dạ Lan vừa ra ngoài đã có thái giám bước tới khoác áo lên người y: “Cơ thể Triệu đại nhân yếu ớt, nhất định đừng để mình bị lạnh.”

“Không có gì.” Triệu Dạ Lan ho khan hai tiếng, giao đơn cáo trạng cho gã, “Cầm lấy giao cho hoàng thượng đi.”

“Hoàng thượng đang ở thiên điện, gọi ngài đến gặp ngài ấy đấy.”

“Ta về phủ thay y phục. Như thế này mà tiếp xúc với long thể thì không hay.”

Thái giám nhìn thấy trên giày y có vài đốm máu đỏ, tay vẫn dính máu từ cáo trạng chưa khô. Triệu Dạ Lan tùy tiện lau sạch, dáng vẻ thoạt trông xinh đẹp một cách kì lạ. Gã cười xòa đáp: “Vâng, vậy đành phiền Triệu đại nhân đi thêm một chuyến.”

Triệu Dạ Lan cười nhạt không đáp. Vừa lên kiệu, nụ cười trên môi đã biến mất. Y nhắm mắt nghỉ ngơi được một lúc mới về đến phủ.

Mặc dù đã sang năm, thế nhưng thời tiết cũng không ấm hơn chút nào. Triệu Dạ Lan vốn sợ lạnh, y về phòng rửa tay xong bèn ngồi bên lò sưởi hong khô.

Người hầu tiến vào thay than mới, nhanh chóng đem bộ trang phục bẩn đi giặt. Tiếng bước chân xung quanh vang lên liên tục, thế nhưng Triệu Dạ Lan như lạc vào thế giới khác, y ngồi yên không động đậy, nhìn ngọn lửa yếu ớt vùng vẫy, lời nói của Dư Quân Lương trước lúc lâm chung còn văng vẳng bên tai...

“Triệu Dạ Lan, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Ngươi qua cầu rút ván, ta cùng lắm là vì bệ hạ nên mới làm vài chuyện thôi mà đã rơi vào kết cục như vậy rồi. Còn ngươi thì sao, ngươi đã giúp hắn làm biết bao nhiêu chuyện? Tay ngươi đã dính bao nhiêu máu? Ngươi cho rằng ngươi có thể tiếp tục sống vô tư hay sao?”

Vô tư?

Triệu Dạ Lan cười như tự giễu, đứng dậy đến bên cạnh bàn, vươn tay chạm vào vật được làm từ lụa tơ tằm dát vàng lấp lánh độc nhất vô nhị. Đó là thánh chỉ.

Một thánh chỉ hoang đường.

Một nén nhang sau, khi trời dần tối, Triệu Dạ Lan thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, lại vừa khéo chạm mặt người hầu Tiểu Cao vừa trở về. Cậu ta ôm một cái rổ đựng đầy lê mới hái, thấy y thì vội nói: “Đại nhân về rồi à, lúc ngài ra ngoài, có người bên phủ tướng quân đến báo là muốn bàn chuyện hôn sự đấy.”

==

Triệu Dạ Lan: Ngươi có biết lịch sự không?

Tác giả: Mấy bé dễ thương quan trọng góc nhìn thứ ba có thể né thì cứ né đi nha, nhân vật là vậy đó, đừng đợi đến sau này lại mắng chửi nhân vật và tác giả. Nịnh thần thì phải có dáng vẻ của nịnh thần, y sẽ giết người không chớp mắt, vừa tham quyền vừa tham tiền, lòng dạ đen tối độc ác, nhiều năm rồi không được yêu thương thật lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.