Lâm Lộc cúi đầu nhìn Ninh Trí Viễn. Nhìn rất lâu, cậu gật gật đầu.
"Được."
Được? Được cái gì? Một câu không đầu không đuôi như vậy, Tiểu Chu và bác sĩ Fred đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn Lâm Lộc.
Ninh Trí Viễn lại ngẩng đầu lên. Hai mắt còn hồng, nhưng biểu cảm hoàn toàn bất đồng.
Hy vọng chiếu sáng trên gương mặt hắn.
"Em là nói..."
"Tôi cũng chưa nói gì hết."
Lâm Lộc nhanh chóng chặn ngang lời hắn.
"Dù sao tôi chỉ muốn múa mà thôi, ở đâu cũng giống nhau."
Cậu cúi đầu, đếm đếm tiền trong mũ.
"Khách sạn này một đêm bao nhiêu tiền?"
"Tiểu Lộc em cứ ở tiếp là được, tôi đã trả toàn bộ phí phòng rồi...."
Ninh Trí Viễn mới há miệng, Lâm Lộc lại ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn. Ninh Trí Viễn giật mình một cái, không dám nói tiếp nữa.
"Bao nhiêu?"
"Năm nghìn tám."
"...."
Năm nghìn tám. Tính toán đâu ra đấy số tiền ở trong mỹ cũng không có năm trăm tám. Ninh Trí Viễn bình ổn hô hấp, không dám nói Lâm Lộc đừng để ý đến chuyện tiền bạc này, trực tiếp ở trong phòng.
Khung cảnh này cực kỳ xấu hổ.
Lâm Lộc giương mắt nhìn bác sĩ Fred.
Bác sĩ Fred lấy mu bàn tay che miệng, ho khan một tiếng, lắc lắc đầu.
Nói đùa cái gì vậy. Ba giờ sáng bị kéo từ trên giường lên máy bay cá nhân. Trên người y cái quần lót để tắm rửa cũng không có, đừng nói là tiền.
Lâm Lộc do dự một chút, ánh mứt lại nhìn Tiểu Chu.
"Vậy...."
"Em có em có em có! Lâm ca anh muốn bao nhiêu? Em chuyển khoản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103521/quyen-3-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.