Lúc Lâm Lộc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là trần nhà. 
Ánh mắt hoảng hốt dạo qua ở trong phòng một vòng. Bức màn kéo lên, ánh mặt trời chiếu vào, ở trên tường phân cách ra sắc khối sáng tối rõ ràng. Trong phòng trống rỗng, trên bàn trà đặt một bình hoa, đóa hoa hồng nở rộ. 
Nhưng kỳ quái chính là lại chưa thấy được Ninh Trí Viễn. 
Lâm Lộc lại nhắm hai mắt lại. 
Là nằm mơ đi. 
Nếu không, người kia không có khả năng rời khỏi cậu, để cậu nằm ở chỗ này. 
Đặc biệt, là sau một hồi cuồng loạn mà tuyệt vọng như vậy. 
Cuối cùng là xong việc như thế nào? Lâm Lộc hoàn toàn không nhớ rõ. Cậu đoán là mình ngất đi. Hẳn là không có lộng tới nông nỗi chảy máu......Nhưng vẫn rất đau như cũ. 
Không chỉ có nơi đó. Toàn thân, nơi nào cũng rất đau. Yết hầu cũng như là lửa đốt, đôi mắt sưng đau, là do chảy quá nhiều nước mắt. 
Trong lòng càng là một mảnh hoang vu. Giống như là chết qua một lần. Lâm Lộc rất muốn cứ như vậy thiếp đi, không cần tỉnh lại. 
Quá mệt mỏi. 
Cạch một tiếng, cửa mở. Có người đi đến. Một bàn tay bao trùm ở trên trán Lâm Lộc, rất nhanh lại rời đi. 
"Sốt nhẹ, ba bảy độ rưỡi. Tình huống đã ổn định, hẳn là cũng sắp tỉnh lại." 
Là giọng nói của bác sĩ Fred. 
Lâm Lộc mở to mắt, quả nhiên, bác sĩ đưa lưng về phía cậu, không biết đang nói chuyện với ai. 
Lâm Lộc nỗ lực nhìn về phía cửa, nhưng phòng xép quá lớn, phòng tầng tầng lớp lớp. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103517/quyen-3-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.