Bác sĩ Fred nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, muốn kiếm một chút đồ trên mặt hắn -- Đột nhiên cảm xúc mất khống chế, thống khổ mà thét chói tai, hoặc là chợt cuồng nộ?
Y cũng không biết y muốn nhìn thấy cái gì.
Có lẽ cái gì cũng không phải.
Có lẽ đây chỉ là toàn bộ cách luân hồi của y, đã từng cứu rỗi mình mà thôi.
Ít nhất anh đã biết. Y nghĩ. Nếu đã biết, anh còn có thể làm cái gì.
Mà y năm đó, lại hoàn toàn không biết gì đối với tất cả.
Lúc Vladimir lẻ loi nằm ở trong giáo đường nông thôn, ngay phương tiện cơ bản cũng không có, không ai làm bạn, cũng không có thuốc giảm đau. Trong lúc đau nhức, một mình thở ra một hơi cuối cùng......Y lại thoải mái ở chung cư, ngồi đối với bếp lò uống whiskey. Uống say, còn phải mắng một câu Vladimir đáng giận, trách hắn tùy hứng! Trách hắn phá hủy thành quả học thuật của mình, còn có mặt mũi chạy trốn không có bóng dáng!
Xoẹt một tiếng, là quyển sách trên tay bị nắm chặt, xé rách thành một đường thật lớn. Bác sĩ Fred bình tĩng lại, ngước mắt lên.
Ninh Trí Viễn không hề nhúc nhích.
Giống như là một pho tượng.
Hắn không có tức giận, cũng không có dấu hiệu mất khống chế. Nhưng bác sĩ Fred lại cảm giác được không đúng.
Hắn tựa như một ngọn đuốc lụi tàn. Âu phục giày da áo mũ chỉnh tề, chỉ nhìn bên ngoài, tựa hồ còn rất cường hãn, nhưng thật sự trong lòng dạ người này đã tan thành mây khói.
Cho người ta một loại ảo giác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103502/quyen-3-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.