Mười phút sau, Ninh Trí Viễn lại xuất hiện ở trước mặt Lâm Lộc lần nữa.
Ngón tay thon dài túm túm cổ áo, tay đút vào túi, nhìn cậu hơi hơi mỉm cười. Tuy rằng bên ngoài là bộ dáng rất trầm ổn bình tĩnh, nhưng ẩn ẩn để lộ ra sự hưng phấn, áp cũng áp không được.
- - Ừ, là bạn nhỏ lần đầu tiên đến công viên trò chơi không sai.
"Một thân này......Hẳn là, không khiến cho em mất mặt đi."
Ngữ khí rất vân đạm phong khinh. Nhưng thật ra ánh mắt hoàn toàn không phải như vậy -- Ba chữ 'cầu khen ngợi' cũng đã dán ở trên trán.
Trong hoảng hốt, Lâm Lộc có cảm giác mình đang nuôi một con chó lớn. Thật ra vẻ ngoài uy vũ khí phách, nhưng vừa lơ đãng, cái đuôi vô hình sau mông lại lắc lư lắc lư......
- - Ăn mặc đẹp trai một chút? Cái này đúng là rất tuấn tú không sai.
- - Chỉ là......
"Trí Viễn ca. Anh không cảm thấy một bộ này......Ừm, có hơi chút......Nghiêm túc sao?"
"Nghiêm túc? Em nói một bộ quần áo này?"
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn nhìn mình -- Âu phục đơn giản, một cúc áo, giày da cũng không có hoa văn gì nổi bật. Hoàn toàn không có loại cảm giác áp bức căng chặt lúc đàm phán thương vụ mà. Thậm chí ngay cả nút tay áo hắn cũng không cài!
Là Tiểu Chu nói, hẹn hò với người yêu tuyệt đối không thể ăn mặc quá tùy tiện, điều đó biểu đạt tầm quan trọng đối với người mình thích.
"Nghiêm túc ở đâu chứ?"
"Ví dụ như......Không cần mặc tây trang thử xem?"
"Vì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103492/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.