Ninh Trí Viễn nói xong, Tiểu Chu đối diện rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
"......Thật sự? Vậy thật tốt quá."
Tay Ninh Trí Viễn dừng lại xoa xoa giữa mày.
"Tiểu Chu, cậu có ý gì? Cậu cảm thấy là tôi?"
"Ninh tổng, tôi nào dám chứ!"
"Không phải tôi, đó chính là Lâm Lộc? Trừ bỏ cậu ấy, tối hôm qua không ai tới gần chiếc xe kia."
Nói tới đây, Ninh Trí Viễn cũng tự cảm thấy mình vớ vẩn, nhịn không được khẽ cười ra tiếng.
"Cậu đùa cái gì vậy. Lâm Lộc biết cái gì gọi là thuốc vi phạm lệnh cấm? Cậu ấy muốn cái loại đồ vật này làm cái gì, dùng để tê mỏi đại não, hay là gây tê thần kinh?"
"Không không không, Ninh tổng tôi không có ý gì khác! Đương nhiên tôi không dám hoài nghi Ninh tổng ngài, Lâm ca lại càng miễn bàn!"
"Vậy là tốt rồi. Nếu không, tôi nên đổi trợ lý có đầu óc rõ ràng một chút."
Ninh Trí Viễn thuận miệng nói. Lúc sau Tiểu Chu lại lanh lợi nói gì đó, một câu hắn cũng không nghe vào.
Đầu hắn càng đau. Giọng nói càng đau hơn, rất muốn uống ly nước. Dựa vào cạnh cửa, hắn nhìn về phía trước phòng khách —— Mới vừa rồi vị khách kia đã làm xong thủ tục, đã vào phòng. Hiện tại bên cạnh quầy chỉ còn lại một mình Bình tỷ.
Ninh Trí Viễn giơ điện thoại, tầm mắt dừng ở quầy thuốc, bật lửa và mì gói, cuối cùng tìm được một lon coca.
Hắn chỉ chỉ lon coca.
"Tôi muốn mua cái đó."
Bình tỷ liếc hắn một cái, lại nhìn lon coca kia. Chẳng những không lấy giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103474/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.