Ninh Trí Viễn như là một con sói hung mãnh, ấn con mồi của mình dưới thân, hung ác hôn xuống.
Môi lưỡi giao triền, cường ngạch vô cùng, Lâm Lộc căn bản không có chút cơ hội thở dốc, bị hắn tiến quàn thần tốc hôn đến thở hổn hển, nước mắt cũng bừng lên. Cậu càng giãy giụa, Ninh Trí Viễn lại càng mạnh mẽ, chỉ có tim đập bang bang như trống, hai má đỏ bừng, ánh mắt mê ly.
"Nói dối."
Ninh Trí Viễn ngước mặt lên, cách Lâm Lộc không đến nửa thước. Hắn nâng tay lên, mềm nhẹ lau đi vài nước mắt chảy ra của Lâm Lộc, ánh mắt lập lòe chăm chú nhìn đôi mắt của cậu.
"Rõ ràng em yêu tôi như vậy, vì sao muốn gạt tôi?"
"Tôi căn bản không có yêu anh...."
"Em có bản lĩnh thì nhìn vào mắt tôi lặp lại lần nữa. Nói em không yêu tôi, nói em hận tôi, nói em hận không tôi hiện tại không thể đi tìm chết! Nói đi, hiện tại em nói đi!"
"Tại sao tôi lại hy vọng anh đi tìm chết? Tôi chỉ là muốn cùng anh..."
"Em chỉ là muốn đẩy tôi ra xa, mặc kệ là dùng cách gì. Nhưng cho dù như vậy, có mấy lời em cũng không nói không được. Em có thể nói tôi ghê tởm, nhưng em không nói nên lời muốn tôi đi tìm chết. Thôi bỏ đi, Tiểu Lộc, em không lừa được tôi."
Ninh Trí Viễn cười một tiếng. Cánh tay siết chặt, dùng sức kéo Lâm Lộc tiến vào trong ngực hơn nữa.
"Tôi biết em không nói được. Nếu em thật sự hận tôi, vừa rồi em nên cắn đầu lưỡi tôi. Nhưng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103462/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.