Sắc mặt Lâm Lộc đột nhiên thay đổi.
Hắn tới bao lâu rồi? Mới vừa rồi những lời này, hắn lại nghe được bao nhiêu
Hô hấp của Lâm Lộc trở nên dồn dập. Tại sao lại như vậy? Cậu đã quyết tâm rất lớn, rốt cuộc cáo biệt người đàn ông này, vốn tưởng rằng tất cả đều đã trần ai lạc định! Nhưng những lời mới vừa rồi nếu là bị nghe được, không phải tất cả đều uổng phí sao?
Cấp hỏa công tâm, gương mặt Lâm Lộc trắng bệch. Cậu cảm giác choáng váng đầu từng trận.
"Tiểu Lộc."
"Anh đừng tới đây!"
"Vì sao không tới?"
"Vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với anh rồi......"
"Nói rõ ràng cái gì?"
Ninh Trí Viễn lại tiến thêm một bước. Hắn dựa vào rất gần, Lâm Lộc nhìn thấy mồ hôi hắn chảy xuống hai bên thái dương, nhỏ giọt ở nửa thân trên.
Áo sơmi hoàn toàn bị ướt, hương mộc điều ập vào trước mặt.
Hương vị này quá quen thuộc, khiến Lâm Lộc không biết hôm nay ngày nào.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa tới gần, cùng đường bí lối đuổi theo. Lâm Lộc đã nói hắn đừng qua đây, toàn bộ dũng khí và khôi giáp đã bị tiêu hao quá mức. Tại sao lại biến thành như vậy?
Hắn vẫn tiếp tục bước tới gần. Lâm Lộc lại lui lại từng bước, cho đến khi sau lưng đụng vào chiếc xe. Cậu không thể lui.
"Anh......"
"Tôi như thế nào?"
"Thế nhưng anh nghe lén?"
"Nghe lén? A."
Vốn dĩ ánh mắt Ninh Trí Viễn trầm thấp, giờ phút này càng là lạnh như băng. Hắn cười lạnh một tiếng.
"Nghe lén sao......Tôi đây muốn hỏi một chút. Em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103460/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.