Chương trước
Chương sau
Ninh Trí Viễn thật sự không nghe thấy tiếng còi xe. Thấy Lâm Lộc, linh hồn nhỏ bé của hắn cũng chạy đi theo, nơi nào còn lo lắng nghe thấy gì khác chứ.
Bị Lâm Lộc nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ quay đầu lại, phát hiện xe dòng xe phía sau mình đã không thấy điểm cuối.
Vài chủ xe không kiên nhẫn đã thò đầu ra, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó. Tiểu Chu xuống xe, cười theo, cho bọn hắn một điếu thuốc, lại châm lửa cho họ.
"A. Là chắn đường."
Đáp ứng một tiếng, lại căn bản không để trong lòng.
Trong mắt của Ninh Trí Viễn chỉ có cánh tay của Lâm Lộc đáp ở trong tay hắn, trong lòng càng là bị người trước mắt này chiếm cứ đến tràn đầy.
Cái gì gọi là chặn đường? Hiện tại cho dù có nói cho hắn "thế giới sắp bị hủy diệt", có khả năng hắn cũng chỉ đáp lại một câu, "À, hủy đi. Đừng phiền tôi nhìn Tiểu Lộc."
"Hơn nữa, Bình tỷ cũng chưa hề nói gì cả."
"À, chị ấy chưa nói....Hả? Chị ấy chưa nói tôi nói bậy sao?"
"Không có."
Ninh Trí Viễn mở to hai mắt, có hơi không thể tin được. Lâm Lộc nhìn hắn như vậy cũng có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cậu không nhịn được cười.
"Đương nhiên, cũng chưa nói anh nói gì hết. Anh đừng hi vọng, chị ấy căn bản không nhắc đến anh. Bộ dáng của Bình tỷ chính là thế này mà, người chị ấy không thích, một câu cũng lười nói đến, mặc có anh có nhiều tiền bao nhiêu."
"À."
Nghe như thế nào cũng không phải là khen. Thế nhưng Ninh Trí Viễn cũng không có cách nào phản bác. Đã gặp rất nhiều lần, tâm tính của vị đại tỷ kia hắn cũng biết ít nhiều. Vừa lạ lại vừa có chí khí, chướng mắt người nào thì chính là chướng mắt, quan tâm ngươi là ai chứ. Chị ấy tức giận lên, đúng là ai cũng có thể mắng.
Nếu không, làm sao có thể có quan hệ tốt với Lâm Lộc như vậy?
Không giống như mình....Là dơ bẩn, làm nhiều chuyện không thể tha thứ, bị Tiểu Lộc vứt bỏ như một đôi giày cũ. Tiểu Lộc về nước, đặc biệt về thăm đại tỷ kia. Nhưng chính mình....Chỉ sợ cậu ấy cũng lười nhìn.
Trong lòng Ninh Trí Viễn chua xót, cúi đầu nhìn mặt đất. Cho đến khi cảm giác được cánh tay của Lâm Lộc rút ra ngoài hắn mơi cuống quít ngẩng đầu.
"Tiểu Lộc, em phải đi rồi?"
"Đúng vậy."
"Đừng đi!"
"Cũng không thể đứng bất động ở nơi này ăn vạ. Ninh tiên sinh, anh thật sự đang chắn đường. Phía sau còn có rất nhiều người đang đợi anh tránh ra, người ta cũng muốn đi con đường này."
"Được, tôi tránh ra, nhưng em đừng đi! Tôi còn có rất nhiều lời muốn nói với em....Nếu là em không muốn nghe, tôi cũng có thể không nói. Nhưng em đừng đi được không?"
Quả thực là nói năng lộn xộn, đến chính Ninh Trí Viễn cũng không biết. Nhưng hắn thật sự hoảng hốt. Lâu như vậy không nhìn thấy Lâm Lộc, giống như chìm trong ở đáy biển tuyệt vọng.
Lúc này không khí mới mẻ cứu lấy mạng sống lại ở ngay trước mắt, hắn thật sự không có cách nào buông tay....Cho dù biết giữ không được, cho dù chỉ một phút, thậm chí một giây....
"Ninh tiên sinh, tôi đã hẹn thầy ba giờ gặp mặt, không đi sẽ không kịp."
"Là....Là thầy Tiêu Doanh sao?"
Ninh Trí Viễn nhẹ giọng hỏi. Cho dù Lâm Lộc không có việc gì, hắn cũng không dám khẳng định người ta có đồng ý lãng phí thời gian ở trên người hắn không. Huống chi đối thủ của hắn lại là Tiêu Doanh?
Lâm Lộc để ý đến vị ân sư kia Ninh Trí Viễn lại biết rất rõ ràng. Hắn biết, xong rồi. Hắn so với Tiêu Doanh, lúc này Lâm Lộc không thể không đi?
Đầu hắn gục xuống, cánh tay cũng buông thõng. Cả người ủ rũ cụp đuôi, nếu cái đuôi của hắn có dài, chỉ sợ cũng sẽ mềm oặt rũ xuống mặt đất.
"Đúng. Tôi hẹn thầy ở học viện đế quốc. Vốn dĩ theo kế hoạch là ngồi xe buýt đến. Vừa rồi chiếc xe kia tới kịp lúc. Hiện tại chờ chuyến tiếp theo, chỉ sợ bị muộn mất...."
Lâm Lộc nâng cánh tay lên nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Ninh Trí Viễn. Lời này nói rất đúng với bộ dáng khó xử, biểu cảm của cậu lại không có gì là khó xử, vẫn là im lặng mà mang theo ý cười.
Nghe xong lời này, trái tim Ninh Trí Viễn đột nhiên đập nhanh thêm vài nhịp.
Cậu ấy sắp muộn....Nhưng cậu ấy vẫn xuống xe buýt tìm mình? Là tới tìm mình không sai đi, nếu không tại sao lại xuất hiện ở trước xe mình chứ?
Hơn nữa cậu nói cho mình, cậu ấy hẹn với Tiêu Doanh ở học viện đế quốc! Nơi đó cách tổng bộ Ninh thị gần như vậy, bọn họ tiện đường! Cho nên, Lâm Lộc có để ý mình đưa cậu đi một đoạn không?
Nếu cậu thật sự để ý, vậy chính mình xúc động nói ra, có thể khiến cậu không vui không?
"Ninh tiên sinh, tạm biệt. Tôi thật sự phải đi rồi."
Mặc kệ! Đánh cược!
Ninh Trí Viễn duỗi tay giữ chặt cánh tay của Lâm Lộc, một tay kia trực tiếp mở cửa xe phía sau ra.
"Chờ xe buýt cái gì, lên xe, tôi đưa em đi!"
Nói xong liền nhét Lâm Lộc vào xe, không cho Lâm Lộc cơ hội nói một câu, ầm một tiếng đụng phải cửa xe. Chính hắn nhanh chạy đến đầu xe bên kia, kéo tài xế đang ngồi ở buồng lái, một mông ngồi xuống. Thật giống như sợ Lâm Lộc đổi ý, hắn dẫm chân ga một cái, chiếc xe vụt đi.
Ném tài xế xuống xe, còn có Tiểu Chu đang dài mặt làm lành với hàng dài chủ xe ở phía sau.
Hai người bị vứt lại không có lời nào đứng ở ven dường, bị khói xe ô tô thổi đen mặt.
Được lắm tên gia hỏa này, Ninh tổng chạy trốn thật là nhanh.
Một hồi như vậy, ngay cả cái bóng xe cũng không nhìn thấy.
Bên ngoài cửa học viện đế quốc không xa có một cái sân độc đáo, mấy bậc thang bằng đá xanh. Trong viện có thể nhìn thấy những tòa lầu hai tầng còn truyền đến tiếng khẩu lệnh, hình như là có người đang luyện tập kiến thức vũ đạo cơ bản.
Sau khi Lâm Lộc xuống xe, gõ vang lên cửa xe. Sau khi mở cửa, cậu cũng không nói một câu với Ninh Trí Viễn liền đi vào.
Lúc sau đã qua hai mươi phút. Ninh Trí Viễn ở ngoài cửa vòng tới vòng lui, cuối cùng ngồi ở bậc thang.
Rêu xanh sâu thẳm cọ vào nửa ống quần hắn. Hắn phủi phủi, vẫn là để lại một đường xanh đậm.
Ngẩng đầu là bóng râm to rộng. Giữa ngón tay hắn là khói thuốc mù mịt, phiêu tán ở trong không trung.
Ninh Trí Viễn hút hết bốn năm điếu thuốc, trong cửa vẫn là không có chút động tĩnh gì. Nhưng hắn không cảm thấy phiền. Suy nghĩ một chút người hắn tâm tâm niệm niệm đang ở phía sau, cách một bức tường. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy kiên định.
Nhưng rất nhanh, phần kiên định này đã bị đánh vỡ. Một tiếng vang lớn truyền đến, dường như có người lật bàn! Cùng với tiếng gầm nhẹ cực kỳ phẫn nộ.
"Ngươi cút cho ta!"
Sao lại thế này?
Ninh Trí Viễn vội vàng đứng lên. Bổ nhào về phía trước cửa dùng sức gõ cửa. Không ai để ý đến hắn, tiếng hô lại lớn hơn nữa.
"Cút đi! Tiếu Doanh ta không có đệ tử như ngươi! Ngươi cũng đừng nói học trò của ta! Cút! Ngươi không xứng đứng ở trên sân khấu......Đi ra ngoài! Lăn đi!"
Lại là một âm thanh chói tai vỡ vụn, có người ném ấm trà ở trên mặt đất.
Khẩu lệnh vũ đạo cũng dừng lại. Tiếng hỗn loạn hoảng sợ của tràn trong không khí, có một người oa oa khóc, lại không có động tĩnh. Dường như bị ai bưng kín miệng.
"Thầy......"
Đây không phải Lâm Lộc, mà là một nữ sinh ngây ngô. Hẳn là cũng là học trò của Tiêu Doanh, mang theo chút khiếp đảm mà nhược nhược mở miệng.
"Thầy không cần tức giận."
"Tiểu Tình, đuổi hắn ra ngoài cho ta!"
"Thầy, thầy đừng nóng giận! Đàn anh Tiểu Lộc mới trở về......"
"Hắn không phải đàn anh của ngươi! Ta cũng không có học trò như thế này! Lâm trận bỏ chạy, người người nghị luận nói hắn tự sát, ta ngồi canh ở đội trị an ba ngày ba đêm, cơ hồ phải quỳ xuống cầu bọn họ tìm được thi thể của hắn! Nhưng ngươi biết hắn làm gì không? Bởi vì hắn với tên nhà giàu mới nổi kia cãi nhau liền lâm trận bỏ chạy! Hắn chạy!......Khụ khụ, khụ khụ khụ!"
Một trận ho khan kịch liệt bùng nổ, xung quanh học viên kinh hô. Tiếng Lâm Lộc cũng vang lên.
"Thầy, thầy không sao chứ!"
"Cút! Đừng gọi ta là thầy! Ta không có học sinh như vậy! Ngươi xem sân khấu là cái gì, xem biểu diễn là cái gì?"
"Thầy à, có lẽ đàn anh Tiểu Lộc có nỗi khổ riêng, ngài đừng nóng giận."
"Nỗi khổ riêng cái gì! Nỗi khổ chó má! Ngươi kêu chính hắn nói cho các ngươi -- Nói hắn vừa rồi nói cái gì cho ta! Các ngươi hỏi hắn có mặt mũi hay không? Ngươi nói đi, Lâm Lộc! Ngươi nói cho ta không đi tuyển chọn Thánh Y Ti, ngươi muốn lui lại! Vì lý do gì, ngươi dám há mồm sao?"
"Thầy, đúng là con múa không được. Rất nhiều năm không lên sân khấu, kỹ thuật không còn như trước, hơn nữa tuổi lớn, không muốn ăn nhiều khổ như vậy nữa. Cho dù vào chung kết của Thánh Y Ti, cũng rất khó có được thứ hạng cao. Cho dù có được hạng nhất thì có ích lợi gì? Con không nhỏ nữa, cũng không múa được mấy năm, có lẽ chưa kịp xông ra đại danh đường đã không múa được, còn phải duy trì trạng thái vũ đạo mọi lúc. Thầy à, con không muốn lấy cuộc đời của con bồi vào chuyện không có tiền lời như vậy, rốt cuộc con cũng không thiếu tiền, càng không thiếu số tiền thưởng này. Cho nên thầy à, con thật sự muốn rời khỏi. Không bằng con lấy phí báo danh quyên vão quỹ của ngài, cho nhóm đàn em có thêm nhiều cơ hội đi."
"Cút!"
Lời còn chưa dứt, Tiêu Doanh càng rống lớn tiếng hơn, tiếng ho khan hỗn loạn cũng càng thêm tê tâm liệt phế.
"Hiện tại cút ra ngoài ngay cho ta! Đi ra ngoài!"
Ninh Trí Viễn nghe được rõ ràng, hắn càng fheem dùng sức gõ cửa, gần như muốn phá cửa. Cho đến khi sau cửa đột nhiên truyền đến một tiếng khóa vang, cánh cửa kéo ra. Lâm Lộc ngẩng đầu, im lặng mà nhìn hắn một cái, vòng qua hắn đi ra ngoài.
Trái cây và điểm tâm mới vừa rồi cậu xách đến đều rơi đầy trên đất. Mấy quả lê lăn loạn, hộp bánh kem méo móp, kem dính ở phía trên. Trước mặt hắn, Tiêu Doanh che ngực lại, mở miệng to thở phì phò, tay còn đang run run. Những học sinh đều ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lộc. Bểu tình của bọn họ đều rất phức tạp, nhưng cũng không ngoại lệ, lần này không còn người cầu tình giúp Lâm Lộc, càng không có người mở miệng giữ cậu lại.
"Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn theo sát ở phía sau Lâm Lộc, không ngừng kêu tên cậu. Mãi cho đến đầu đường, hắn không nhịn được duỗi tay ra bắt lấy cánh tay Lâm Lộc. Nhưng ngón tay đụng tới cổ tay áo sơmi cổ, hắn lại rụt trở về -- Hắn biết tâm tình Lâm Lộc không tốt. Dưới loại tình huống này, hắn không xác định được mình có nên đụng tới thân thể cậu hay không.
Không nghĩ tới, Lâm Lộc ngừng lại.
"Tiểu Lộc......Em, em không sao chứ?"
"Ninh tiên sinh, anh vẫn luôn đi theo tôi, có việc sao?"
"Hay là nói, anh có chuyện muốn nói với tôi."
Có chuyện đương nhiên là có chuyện. Nhưng trong tình huống như vậy, trong lòng Ninh Trí Viễn vội vàng như thế nào đây, cũng biết tuyệt đối đây không phải là thời điểm để nói ra những lời trong lòng. Hắn trầm mặc đứng ở chỗ cũ cho khi đến khi Lâm Lộc tiếp tục đi về phía trước.
Vì thế hai người cứ như vậy đi một quãng đường dài, ai cũng không mở miệng.
Rất nhanh, bọn họ liền lướt qua nơi Ninh Trí Viễn dừng xe. Lâm Lộc không có ý tứ dừng lại, cậu vẫn tiếp tục đi ra ngoài cửa chính của học viện đế quốc, ngửa đầu xem cánh cổng thật lớn. Ninh Trí Viễn ở bên người cậu dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu.
"Ninh tiên sinh."
"Ở đây."
"Tại sao anh còn chưa rời đi? Xe anh dừng ở giao lộ bên kia."
"Tôi biết."
"Cảm anh đã đưa tôi đi."
"Cái này có gì mà cảm ơn...."
"Nhưng đường tôi về không xa. Không cần anh đưa tôi."
Ninh Trí Viễn ngậm miệng lại. Đương nhiên hắn có thể hiểu được ý của Lâm Lộc, nhưng hắn không muốn đi. Mới vừa rồi chuyện phát sinh với Tiêu Doanh như một đoàn sương mù dày đặc đè ở trong lòng hắn. Hắn muốn hỏi nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng ở một bên, lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Lộc.
"Nếu như anh không đi, vậy đi ăn một bữa cơm với tôi đi. Tôi có chút chuyện muốn nói với anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.