"Vì sao phải nói thật xin lỗi với tôi......Em làm chuyện có lỗi với tôi lúc nào? Là tôi có lỗi với em, tất cả đều là tôi xứng đáng không phải sao? Là em đang trừng phạt tôi, tôi biết!"
"Không phải, Ninh tiên sinh. Chỉ là tôi muốn nói, con người chỉ có thể sống một lần. Cho dù như thế nào, giết người cũng không phải chuyện tốt."
"Nhưng hôm nay không phải em giết bọn họ sao?"
"......Tôi giết bọn họ, là bởi vì muốn cứu mạng chúng ta. Nhưng tôi không thể vô duyên vô cớ mà giết người. Cho dù đối phương là anh cũng giống vậy. Đương nhiên tôi từng rất hận anh, nhưng cũng đã qua rồi."
Lâm Lộc đứng lên. Cậu không muốn tiếp tục ngu ngốc nữa. Tất cả đều không hề có ý nghĩa. Cậu cảm thấy tim đập thong thả lại nặng nề, mỗi một tiếng đều rành mạch.
Lâm Lộc móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, nắm ở trong tay.
Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp vứt trên mặt đất, nhưng chuyện tới trước mắt lại thay đổi ý định.
Có chuyện vẫn là nói rõ ràng đi. Đến nỗi Ninh Trí Viễn có thể nghe rõ hay không, vậy đó chỉ là chuyện của hắn.
"Ninh tiên sinh, anh có cảm thấy mấy ngày nay ở trong hang động, thật giống như nằm mơ không."
"Tránh ở trong hang động này, thật giống như ngăn cách chúng ta với thế giới bên ngoài, cũng ngăn cách với tương lai. Mấy ngày này, cũng chỉ nghĩ sống sót như thế nào, làm sao để không bị giết chết. Mỗi ngày phải ăn cái gì, muốn uống nước, buồn ngủ, còn phải đừng để bị phát hiện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103447/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.