Tách!
Bật lửa vang lên một tiếng nhỏ, ngọn lửa ấm áp nhảy lên. Mí mắt Ninh Trí Viễn rũ xuống, chậm rãi ngẩng đầu.
Lâm Lộc giơ bật lửa, quỳ ở trước mặt hắn.
Rũ mi mắt, thần thái đoan nghi, như là một vị thần rơi xuống nơi này, lẳng lặng nhìn tín đồ của cậu.
"Đời này còn chưa có xong. Ninh tiên sinh, không nên gấp gáp kiếp sau."
Ngữ khí đều đều bình tĩnh, không nghe ra là oán giận, Ngọn lửa tắt, bật lửa dư lại chút ấm áp, lại bị nhét ở trong tay Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc ghé sát vào, thấp giọng hỏi ở bên tai hắn.
"Tôi sẽ không nổ súng, cũng không giết người, anh cảm thấy hiện tại dạy cho tôi, còn kịp sao?"
!?
Ninh Trí Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng. Nhưng chỉ sửng sốt một giây, thế nhưng hắn giãy giụa bò lên, một tay đẩy Lâm Lộc trở về sau vách đá cậu mới vòng qua.
"Quay về....Trốn đi! Đáng chết, em biết em đang làm gì không?"
Giọng nói cực kỳ thấp, lại phẫn nộ đến cực điểm, như là một con thú rít gào trước khi hấp hối. Ai có thể nghĩ hắn bị trọng thương như vậy, thế nhưng còn có thể tuôn ra sức lực thế này?
Lâm Lộc bị đẩy đến lảo đảo hai bước, nhịn không được nói.
"Anh làm gì?"
"Quay trở về! Lâm Lộc, coi như là tôi cầu xin em, trước tiên trở về trốn đi, đừng lên tiếng! Cầu xin em, nhanh lên!"
....Cầu cậu?
Một tay Ninh Trí Viễn chống lên, hiển nhiên không còn sức lực. Lại nửa quỳ ở trên mặt đất, chật vật bất kham.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103441/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.