"Hô......Hô......Hô......Ô ưm......"
Lâm Lộc rên rỉ một tiếng, mở hai mắt ra. Gáy bị tiêm còn đang đau. Đầu đau kịch liệt ăn mòn thần kinh, đôi tay cậu cũng đang phát run.
Ninh Trí Viễn đáng chết! Lại giở trò cũ, hạ thuốc mê cậu!
Lần trước là vì muốn bắt cóc cậu đến du thuyền kia, cậu nói chết không từ, nháo đến nhảy xuống biển, Ninh Trí Viễn mới dùng thủ đoạn bỉ ổi này......Vậy lần này thì sao? Cậu cũng đã đồng ý chạy trốn cùng hắn, trước tiên thoát khỏi bọn truy binh rồi nói! Thế nhưng hắn còn muốn hạ thuốc mê, rốt cuộc hắn muốn làm gì?!
Duỗi tay xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, Lâm Lộc lắc lắc đầu. Lại phát hiện trên ngón tay thượng đột nhiên có thêm thứ gì đó......Nhẫn? Làm cái gì? Bệnh tâm thần à!
Lâm Lộc không chút suy nghĩ, trực tiếp gỡ ra vứt trên mặt đất. Không nhìn thấy chiếc nhẫn này còn tốt, vừa nhìn thấy trong lòng đã bùng lửa giận, tức giận đến mức đầu cậu đau cũng đỡ đi vài phần.
Nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, dùng sức đẩy phiến đá kia ra -- Nặng như vậy, liều mạng toàn lực cũng chỉ có thể dịch nó ra một chút. Rất nhanh, cả người Lâm Lộc đã đầy người đổ mồ hôi.
Cậu càng bốc hỏa, một chân đá bay đống đồ hộp ở bên cạnh. Cậu mặc kệ Ninh Trí Viễn muốn làm trò gì! Nhẫn cái gì, thuốc mê cái gì, lời nhắn "ngủ ngon" không hề hiểu được cái gì! Cậu thề ra hang động này sẽ xoay người đi ngay, đời này cũng sẽ không liên quan đến tên đàn ông kia một phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103438/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.