Mười mấy năm trước, trên một hòn đảo nhỏ thuộc về đế quốc đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị một bữa tiệc long trọng. Hòn đảo này là một trong những mười hòn đảo ở lãnh thổ nước ngoài của gia tộc Ninh thị, mỗi năm gia tộc tụ hội một lần sẽ được tổ chức ở đây vào tối nay. Con thuyền xa hoa của bọn họ neo đậu ở bến tàu. Cách đó không xa là một sân bay, mười mấy máy bay tư nhân đang đáp ở đó. Thời gian đến bữa tiệc còn hai mươi phút nữa. Các thành viên của gia tộc đã đến hội trường từ sớm, thành viên ngạo mạn nhất tuyệt đối cũng không dám đến trễ trong trường hợp này, bởi vì không ai muốn nhận lửa giận của vị trưởng lão. Bởi vậy, giờ phút này bến tàu hết sức im lặng, nhân viên công tác cũng cho rằng sẽ không còn con thuyền nào đến nữa. Lại không nghĩ rằng, nơi xa xa truyền đến tiếng nổ vang. Nhân viên ngẩng đầu lên, phát hiện còn một con thuyền cao mấy máy rẽ sóng đến đây, chậm rãi nhập bến tàu. Con thuyền ngừng lại, thân thuyền lắc lư chấn động. Trong gian phòng xa hoa nhất trên tầng hai của con thuyền kia, Ninh Trí Viễn cảm giác được sự chấn động này, quay đầu đi. Mặt hắn bởi vì căng thẳng mà trắng bệch. "Bà, phải tới đó sao?" "Nhanh lên. Thời khắc thuộc về con sắp đến rồi." Ninh Trí Viễn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm mình ở trong gương. Quần áo chỉnh tề, không có một sợi tóc loạn, giày da không dính bụi. Ai nhìn thấy hắn cũng sáng mắt lên, khen đây là tiểu thiếu gia quý khí bức người nhà ai đây? Nhưng Ninh Trí Viễn còn cảm thấy chưa đủ. Hắn sửa sang lại tóc lần nữa, chỉnh chỉnh nơ cho thẳng. Kỳ thật, mỗi chi tiết đều đã kiểm tra vô số lần nhưng Ninh Trí Viễn vẫn cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Hiện tại, không chỉ có sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp cha mình. Hơn nữa, là ở lúc gia tộc Ninh thị tụ hội mỗi năm một lần. Bà sẽ nói đúng, đây sẽ là "thời khắc thuộc về hắn." Ninh thị, một gia tộc thanh danh hiển hách. Tại lãnh thổ đế quốc mà phiến quân mở rộng này, nó vẫn trải qua trăm năm loạn thế mà không ngã, vẫn luôn là gia tộc thực sự thống trị sáu phần của tiểu lục địa này. Mà cha của Ninh Trí Viễn chính là người cầm quyền tập đoàn Ninh thị, lấy thủ đoạn mạnh mẽ xưng hậu thế cứng rắn. Hắn là một nhân vật tàn nhẫn, đế quốc mới thành lập không lâu cũng phải kiêng kị hắn ba phần. Thậm chí, ngầm đồng ý cho Ninh thị giữ lại võ trang, bán súng ống đạn dược ra ngoài, thậm chí cho quyền khai thác nguồn năng lượng khoáng thạch ở nước ngoài cũng là đãi ngộ hết mực, tất cả để đổi lấy không gây nên một trận ác chiến với Ninh thị. Hoàng đế thỏa hiệp, ngược lại Ninh thị phải thần phục đế quốc mới trên danh nghĩa, cũng để cho Ninh thị tiếp tục không chế quyền lực từ một phía. Cha của Ninh Trí Viễn vẫn luôn chưa lập gia đình. Theo như lời bà, đây là bởi vì cha hắn yêu sâu đậm một người phụ nữ, chết lúc xảy ra hỗn chiến. Một viên đạn xuyên qua ngực bà ấy, chờ đến khi bác sĩ đến kịp, hết thảy đã không còn kịp nữa. "Mẹ con có mang, nó bất hạnh gặp nạn khi trên đường đến bệnh viện. Bác sĩ còn chưa kịp cứu mạng nó, may mắn còn cứu kịp con." Hắn không có mẹ. Hắn là đứa trẻ bị lấy ra từ người phụ nữ mới tắt thở chết. "Cho nên xuất thân của con, trừ bỏ bà và cha con không có nhiều người biết. Người khác đều cho rằng ngày đó một xác hai mạng, bác sĩ cứu giúp con cũng bị chúng ta tống ra nước ngoài. Con biết vì sao nhiều năm như vậy rồi mà ông ấy vẫn không liếc mắt nhìn con một cái không?" "Bởi vì con quá yếu đuối. Ông ấy sợ con sẽ trở thành uy hiếp của ông ấy, sau đó bị người ta lơi dụng. Tiểu Viễn, con là con trai duy nhất của người phụ nữ ông ấy từng yêu, cũng là huyết mạch duy nhất của ông ấy. Con cần phải đủ cường đại mới có thể không làm cha con thất vọng, không làm thất vọng dòng họ của con! Con hiểu không?" Giáo huấn xa xôi quanh quẩn ở bên tai, Ninh Trí Viễn nhìn vào trong gương gật đầu. Hắn hiểu rồi. Hắn không phải là người bình thường, hắn có người cha lợi hại nhất trên thế giới này và dòng họ không thể khinh nhờn. Cho nên hắn không được chậm trễ ngáng chân, từ nhỏ đến lớn phải sống một cuộc sống mà người khác không thể nhẫn nại được. Hắn không thể ngốc nghếch, không thể rảnh rỗi chơi đùa. Mỗi ngày mở mắt ra, trời còn chưa sáng hẳn, hắn nhất định phải bắt đầu một ngày học tập và huấn luyện. Học vật lộn, bị đánh đến thương tích đầy mình, thầy huấn luyện cũng không đành lòng cho hắn nghỉ ngơi một chút, bà chỉ biết lạnh nhạt mà phân phó "Tiếp tục"....Học ngoại ngữ, mỗi đêm đổi một người hầu của một quốc gia khác nhau, trong đó không có một ai nghe hiểu tiếng phổ thông đế quốc. Hắn cần phải hòa nhập thập nhanh, học hết tất cả những ngôn ngữ này để giao tiếp. Bởi vì, nếu hắn không nói được tên của món ăn thì sẽ không có cơm ăn, nghe không hiểu yêu cầu của thầy huấn luyện, hắn sẽ dùng cách xử phạt về thể xác. Bắn súng, kinh tế, nghệ thuật, thậm chí vật lộn, thứ hắn cần phải học đếm không xuể. Hắn không thể làm nũng, càng không thể cầu xin, loại hành động của kẻ yếu này càng cần phải nghiêm khắc trừng phạt. Trong cuộc sống của hắn không có sự tồn tại của dịu dàng, hắn phải giống như một người máy, lý tính đến lạnh nhạt, cường đại đến vô tình. Nhưng mà hắn chỉ là một đứa trẻ. Vẫn có lúc hắn không chịu nổi. Mệt đến không thể chịu được nữa, đáy lòng cũng sẽ có ủy khuất. Hắn không dám nói chuyện với người khác, chỉ có thể lấy một bộ quần áo ngủ liền thân đã cũ, nhét một chiếc khăn tắm vào trong. Ôm vào trong ngực, tựa như ôm một búp bê nhỏ. Bộ quần áo ngủ kia là của hắn, cho nên "búp bê" chỉ thấp bé hơn hắn một chút. Nhắm mắt lại, khuôn mặt cọ cọ ở trên, thật giống như đây là một người bạn thật sự đang chơi cùng hắn. "Mình mệt mỏi quá. Nơi nào cũng rất đau. Tại sao thầy huấn luyến lại hung ác như vậy? Có phải bà nội không thích mình không." Giọng nói của hắn không cao, tràn đầy oan ức. Nước mắt chảy xuống, ướt dầm dề mà khó chịu. "Mình cảm thấy mọi người đều không thích mình. Không có người muốn cười với mình. Bà nói, mình không nên tin bất kỳ ai, kẻ yếu mới có tình cảm. Người mạnh mẽ chân chính nên biết, người chỉ chia làm hai loại, có thể bị mình lợi dụng cống hiến sức lực vì mình và người không bị mình lợi dụng nên phải diệt trừ. Thật như vậy chăng? Mình có phải hay không, đời này chỉ có thể sống sót như vậy, mãi mãi chỉ có một mình?" —— Bọn họ đều là vì tiền mới ở bên cạnh con. —— Ngoại trừ tiền và quyền thế là thật, tất cả những thứ khác đều là giả. con là thiếu chủ của Ninh thị, đương nhiên bọn họ sẽ lấy lòng con, nhưng nguyên nhân lấy lòng con cũng chỉ là tiền và quyền —— Con không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nếu chết sẽ không có chỗ chôn! Con có hiểu hay không? Hắn hiểu, bà ân cần dạy bảo nhiều năm như vậy, tại sao hắn lại không nhớ chứ? Cho nên, hắn chỉ muốn một búp bê chỉ thuộc về chính hắn. Ngoan ngoan, nho nhỏ, ôm vào trong ngực ấm áp. Búp bê có thể rất ngốc, không nói cái này, cái này không liên quan. Chỉ cần thuộc về hắn, sẽ không bỏ hắn đi thì tốt rồi. Chỉ cần ở lúc hắn mệt đến sắp chống chịu không được, hoặc là lúc rất khó chịu, búp bê có thể nằm trong lồng ngực hắn, vậy là đủ rồi. Hắn sẽ chăm sóc cho búp bê thật tốt. Rốt cuộc, hắn là thiếu chủ nhân của Ninh thị, hơn nữa hắn đã rất mạnh mẽ. Chỉ là một búp bê mà thôi....Hắn có thế giữ nó, cũng có thể chăm sóc cho nó thật tốt, đúng chứ? Ban đầu, tất vả mọi thứ đều rất thuận lời. Quần áo ngủ cũ của hắn đều nằm sâu trong tủ quần áo, mỗi ngày trở lại phòng ngủ, đều sẽ mở cửa tủ ra nhìn một cái. "Búp bê" còn ở đó, trong lòng hắn rất kiên định. Trước mắt người ngoài, tính cách hắn vẫn lãnh ngạnh cũ, thói quen ở sạch cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Ban đầu hắn rất lo lắng sẽ bị người khác phát hiện bí mật. Dần dần, hắn lại không hề cẩn thận như vậy nữa, thậm chí có đôi khi sẽ đặt "búp bê" bằng đồ ngủ cũ bên cửa sổ —— Tuy rằng trên đảo này rất lạnh, nhưng ánh mặt trời rất tốt. Hắn cũng không muốn mỗi ngày búp bê đều bị giấu ở trong ngăn tủ âm u, không thấy được hoàng hôn tráng lệ. Nhưng hắn không ngờ tới, một ngày nào đó hắn trở lại phòng trong trạng thái kiệt sức, lại nhìn thấy bà ngồi ngay ngắn trên giường. Con búp bê hắn làm thành bị nắm vặn vẹo trong lòng bàn tay bà, hung hăng vứt trên mặt đất. "Tiểu Viễn, đây là cái gì?" "Cái này....Cái này là bộ đồ ngủ." "Phải không?" Thái độ khác thường của bà cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần. Bà cầm bộ đồ ngủ kia lên, giơ lên trước mắt nhìn nhìn. "Ta nghe nói, mỗi ngày con đều ôm cái áo này mà ngủ. Con còn nói chuyện với nó, giống như nó cũng là một con người. Tiểu Viễn, con muốn một món đồ chơi sao? Con vẫn luôn một mình, có phải quá tịch mịch không?" Ninh Trí Viễn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bà tràn đầy hy vọng —— hắn sẽ có bạn chơi cùng sao? Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có bạn. Chuyện làm bạn sao có thể xảy ra? Chỉ có đọc trong sách vở. Nhưng bà đặt câu hỏi như vậy, không phải là bắn tên không đến đích. Cho nên, bà chuẩn bị cho mình một người bạn có thể cùng ăn cùng ngủ với mình sao? Biểu cảm của bà lại hoàn toàn lạnh xuống. Búp bê bị dùng sức ném trên mặt đất, đế giày cao gót dẫm lên. Bà đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Ninh Trí Viễn. "Thế nhưng con vì một lời nói dối cũng không làm dược. Nếu nói là một bộ đồ ngủ, thì cắn chết đó cũng là một bộ đồ ngủ! Nhưng bà còn chưa nói lời khách sáo, con đã tự mình thừa nhân? Phế vật! Lòng dạ con như vậy, làm sao xứng làm con cháu Ninh gia!" "Con là muốn cha con thất vọng sao? Rõ đầu rõ đuôi phế vật....Bà giáo huấn con lâu như vậy!" Bà xoay người rời đi, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại. Ninh Trí Viễn cúi đầu, nhặt "búp bê" bị đạp đến thay đổi hình dạng trên mặt đất, ôm vào trong ngực. Tiếng gầm gừ nghiêm khắc của bà từ bên ngoài truyền vào. "Đổi hết người bên cạnh đại thiếu gia cho ta! Đều là phế vật, lâu như vậy mới phát hiện nó làm trò xiếc đáng buồn cười này! Đồ chơi cái gì? Bạn? Còn tự mình làm búp bê —— Các ngươi chết hết rồi sao? Đuổi hết đi! Còn có bộ đồ ngủ kia —— Đốt nó, về sau không để đại thiếu gia nhìn thấy mấy thứ như thế này nữa!" .............. "Tiểu Viễn, con phải nỗ lực hơn nữa mới không làm cha con thất vọng." Ninh Trí Viễn đứng ở trước gương, nhìn chằm chằm mặt mình trên đó. Gương mặt của bà lại xuất hiện ở phía sau hắn, ngón tay khô gầy đáp ở trên vai. "Đi thôi, hôm nay nhất định con phải biểu hiện hoàn thiện mỹ mãn. Đừng làm cha con thất vọng. Nếu không, tương lai con sẽ không có cơ hội nữa," "Con nhớ rồi, bà. Con sẽ không làm cha thất vọng." Dưới sự dạy bảo ân cần của bà, sáu chữ "Đừng làm cha con thất vọng" này trở thanh nỗi sợ hãi sâu nhất của Ninh Trí Viễn. Mà hôm nay, lần đầu tiên hắn gặp cha mình. Người cha ở trong miệng bà giống như vị thần kia, người cha thanh danh hiển hách, người cha hắn từng trộm ảo tưởng rất nhiều lần.... "Bà, cha sẽ thích con, đúng không?" Ninh Trí Viễn rất lo lắng. Cha lợi hại như vậy, có thể thất vọng với hắn thì sao? Nhưng thật sự hắn đã rất cố gắng. Cha sẽ yêu hắn, sẽ kéo tay hắn khích lệ hắn, thậm chí sẽ ôm hắn chứ? Nhất định sẽ mà....Rốt cuộc, hắn là huyết mạch duy nhất của ông, cũng là con trai duy nhất mà người phụ nữ ông yêu nhất để lại cho ông....Không phải sao? Trong lòng tràn đầy những suy nghĩ này, thiếu niên nho nhỏ hoàn toàn không chú ý tới, trên mặt bà lại hiện lên một biểu cảm ngoan độc. ............. ".....Khi đó tôi thật sự rất ngu. Một lòng một dạ muốn ông ta công nhận tôi." Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn về phía Lâm Lộc. Lâm Lộc nghe được thất thần, không hề cứng đờ rời xa sự ôm ấp của hắn. Ngược lại là ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp mở to, tựa như đang vội vàng dò hỏi —— Sau đó thì sao? Cậu đang lo lắng cho mình. Đúng không? Đáy mắt hiện lên mấy phần nhu tình, rồi lại dọa đến Lâm Lộc, đánh vỡ không khí bình tĩnh không dễ có. Ninh Trí viễn che giấu quay đi, nhắm hai mắt lại. "Sau đó, tôi nhìn thấy cha tôi. Trong cuộc đời chỉ có hai lần ông ta ngẩng đầu liếc mắt đến tôi, đây là một lần trong số đó." "Mà một lần khác, phải chờ đến rất nhiều năm sau....Lúc tôi nhét khẩu súng vào trong miệng ông ta, bóp cò súng." (Ninh gia giống như một vòng tuần hoàn vậy, bà của Ninh Trí Viễn nuôi dạy cha Ninh Trí Viễn như vậy, rồi lại đến Ninh Trí Viễn. Nên để chấm dứt vòng lặp này, anh chọn chơi bê đê)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]