Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lúc này, Ninh Trí Viễn không còn vội vàng nữa. Nhớ tới hoảng hốt và nôn nóng vừa rồi, hắn cảm thấy mình có hơi buồn cười.
Hắn nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Giờ phút này bóng đêm thâm trầm, cô tinh vọng nguyệt. Gió đêm lớn hơn một chút, thổi quét mái tóc Ninh Trí Viễn.
Cách đó không xa, rừng rậm phập phồng liên miên ở trong bóng đêm thâm trầm như mực. Đương nhiên Ninh Trí Viễn nhận ra được, đây là công viên rừng rậm trứ danh kia.
Lần đầu tiên hắn và Lâm Lộc cùng nhau đi ra ngoài chính là rừng rậm vây quanh hồ này. Lúc sau, hai người cũng thường thường đi nơi đó hẹn hò, bên hồ yên tĩnh, giữa trời đất dường như chỉ còn có nhau, không cần phải nói những lời sáo rỗng, chỉ cần an tĩnh mà làm bạn.
Đây đã từng là nơi giải sầu mà Ninh Trí Viễn thích nhất.
Chỉ là sau chuyện một tỷ kia, hắn đã không đến đây nữa.
Tay Ninh Trí Viễn chống ở trên cửa sổ, khép đôi mắt lại. Một lát sau, cảm giác gió lạnh trấn tĩnh đầu đầu óc, hắn mới chậm rãi thở hắt ra.
"Có thể trở lại chờ trong xe, đây là Lâm Lộc chịu thua. La lối khóc lóc một trận, phát hiện không chiếm được lợi ích gì từ chỗ tôi mới ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như vậy, càng không thể cho cậu ta sắc mặt tốt. Phải để cho cậu ta biết, rốt cuộc cậu ta là cái thứ gì! Một món đồ chơi, thế nhưng còn dám cò kè mặc cả, không cho cậu ta chút giáo huấn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103389/quyen-1-chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.