* Chương này tác giả không đặt tên
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Giọng nói nghẹn ngào vang lên, rồi lại rách nát hỗn độn. Những lời này, mỗi một đều hung hăng sát ở trong lòng Lâm Lộc! Từ trước không muốn nghĩ, những ý niệm không dám nghĩ này, cứ bị rống lên như vậy, cuối cùng cậu lại không chừa cho mình chút tôn nghiêm nào.
Cậu ho khan một trận, rồi lại cố gắng ép trở về. Vì thiếu oxi khiến trước mắt cậu trở nên tối tăm, rốt cuộc là ngồi không được, cậu mềm mại ngã xuống đất, đầu đụng vào cánh cửa, phát ra một tiếng trầm vang.
"Lâm Lộc?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn căng thẳng.
"Cậu làm cái quỷ gì?"
Lâm Lộc căn bản nghe không được.
Một tiếng khóc nhỏ mơ hồ tràn ra từ yết hầu Lâm Lộc. Nhưng chính cậu cũng không phát hiện là nước mắt bắt đầu chảy từ khi nào, thế nhưng còn lên tiếng. Nhưng trên yết hầu cậu còn mang theo vòng cổ, vốn dĩ hít thở không thông -- Lại muốn nói ra tiếng, lại càng khống chế không được. Cậu hung hăng che miệng mũi lại, tiếng khóc rách nát nghẹn ngào kẹt ở trong cổ họng, càng thở không nổi.
Cậu sắp bị chính mình nghẹn chết.
Nhưng cho dù nghẹn đến mức đôi môi phát run, nhưng vẫn không áp được tiếng khóc của mình. Nghe giống như là một con mèo mẹ đang hấp hối than khóc.
"Lâm Lộc! Cậu đang làm gì......Mở cửa! Lâm Lộc! Sao lại thế này!"
Ninh Trí Viễn cũng được âm thanh này, đề cao âm điệu.
"Mau mở cửa cho tôi! Có nghe hay không, Lâm Lộc!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103375/quyen-1-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.