Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Tiểu Ngạo ca, tôi nào dám lừa anh! Chính là tôi thấy Lâm Lộc không biết xấu hổ, thế nhưng muốn đào góc tường của anh, cho nên mới nghĩ cách cho anh hết giận không phải sao."
Vũ nữ thoát y thấy lừa gạt không được, nhanh chóng lộ vẻ tươi cười.
"Thật sự, Tiểu ngạo ca anh xứng với Trang đại thiếu hơn nhiều. Trừ bỏ anh, còn có xứng để Trang đại thiếu sủng hạnh? Lâm Lộc là cái rắm gì! Tiểu Ngạo ca tôi nói với anh, chờ cho Lâm Lộc và ông chủ Vương ở bên nhau, Trang đại thiếu kia khẳng định chướng mắt hắn, tôi đây là giúp anh đó!"
"Cút xa một chút!"
Tiểu Ngạo đẩy ả ra một phen.
Sực lực toàn thân của Lâm Lộc đều dựa ở trên cửa, ông chủ Vương nhào vào người cậu giãy giụa. Lại không ngờ ván cửa phía sau đong đưa vài cái, đột nhiên bị mở ra bên ngoài. Lâm Lộc ngã về phía sau, đáp lên người Tiểu Ngạo.
"Sao lại thế này? Lâm Lộc anh nặng quá! Đứng lên!"
Chán ghét mắng một tiếng, Tiểu Ngạo muốn đẩy Lâm Lộc ra. Ngay lập tức, động tác của hắn dừng lại, giật mình nhìn vào trong phòng.
Mới vừa rồi Lâm Lộc chạy trốn làm đổ ghế dựa, đóa hoa hồng kia cũng bị hai người đạp dưới chân. Cánh hoa hỗn độn khắp nơi, màu đỏ rơi xuống ghiền thành bùn đất. Hơn hết quần áo Lâm Lộc hỗn độn, ông chủ Vương đối diện lại thở hồng hộc, vẻ mặt dữ tơn -- Rốt cuộc Tiểu Ngạo đã lăn lê bò lết ở Dạ Mị này nhiều năm như vậy, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103340/quyen-1-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.