Cậu quỳ rạp trên mặt đất, căn bản không bò dậy được.
Mà phía sau, chính là khu thương mại phồn hoa.
Đường cái rộng lớn đông người qua lại. Vài người dừng lại bước chân, nhìn biến cố bên này.
"Làm sao vậy? Đánh nhau sao?"
"Tôi thấy không giống, kia giống như người điên......Anh xem trên người hắn đều là nước cà chua, còn có nước trứng gà....."
"Thật sự aiiii, dơ quá.....Kẻ điên như thế sao chạy đến phố này? Cũng không có người nhà nhìn một chút."
Mấy tên bảo an thăm dò dưới bậc thang xem xét. Trong đó có một tên nhát gan, do dự hỏi một câu.
"Hắn lăn xuống như vậy. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì!....Bên kia bên kia, thu điện thoại di động lại! Chụp cái gì mà chụp!"
Bảo an kia động thủ lớn tiếng một câu, đột nhiên chỉ vào một người đang móc di động ra ghi hình quát lớn. Người cầm di động chẳng những cất đi, ngược lại cợt nhả nói một câu.
"Ta cứ chụp đấy, liên quan gì đến ngươi? Ai, anh em, ngươi làm gì vậy, vì sao đánh cậu ta?"
"Hắn là kỹ nữ! Cho người ta bao dưỡng! Hiện tại bị ném đi, liền tới đây náo loạn. Kêu người không chụp, ngươi nghe không hiểu sao?"
Câu này nói ra, quần chúng vây quanh xem ầm vang một tiếng, tiếng hưng phấn nghị luận lập tức vang lên. Lâm Lộc nửa quỳ trên mặt đất, trong đầu ong một tiếng.
Cậu dồn dập thở phì phò, âm thanh run rẩy.
"Anh nói bậy.....Tôi không phải.....Tôi không có."
"Ngươi không có cái rắm! Ai mẹ nó không biết ngươi bị bao dưỡng **,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103287/quyen-1-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.