Rõ ràng là mặt trời lên cao giữa trưa, từ trong xương cốt ra bên ngoài Lâm Lộc đều rét run. Chỉ là đi đến đường, trên người run rẩy không ngăn lại được.
"Lâm ca, anh mang cái mũ này lên đi."
Tiểu Chu nhỏ giọng nói.
"Trên mặt anh...... Đừng cho bọn họ nhìn thấy được."
Trên mặt Lâm Lộc tràn đầy nước mắt, hai con mắt đều sưng lên. Càng chưa nói đến lúc nãy bị đè ở trên bàn, cũng đã hiện lên vài vết bầm tím.
"Làm phiền cậu rồi......"
Lâm Lộc nhẹ giọng nói, tiếng khàn khàn đến giống cát sỏi trong họng. Tiểu Chu lắc đầu.
"Không phiền, không phiền. Lâm ca, anh tốt như vậy, em nguyện ý giúp ngươi làm chút chuyện. Chỉ là......"
Hắn trộm quay đầu lại nhìn cửa văn phòng, nhỏ giọng nói thầm.
"Chỉ là Ninh tổng, ngài ấy cũng quá độc ác."
Anh Lâm chính là người của hắn, tại sao có thể làm thành như vậy...... Hắn cũng không đau lòng sao?
Hai người đi vào thang máy trước, Tiểu Chu mới vươn tay bấm nút, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Một thân Bạch Vụ thời thượng mặc áo hoodie nhai kẹo cao su, dẫm lên một đôi giày thể thao đi va. Nguyên bản đang muốn đi thật nhanh, nhìn thấy Lâm Lộc, hắn lại lập tức chậm bước chân lại.
"Là anh?"
Bạch Vụ ôm lấy hai tay, chắn ở trước mặt Lâm Lộc.
"Như thế nào? Ninh tổng vì thấy tôi, đuổi anh ra đi?"
"Cậu nói cái quỷ gì vậy? Tránh ra!"
Tiểu Chu tiến về phía trước nửa bước, ngăn trở tầm mắt cậu. Nhưng Bạch Vụ chẳng những không có thức thời mà tránh ra, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103258/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.