Lâm Lộc cả người lạnh lẽo, mở to hai mắt. Cậu kịch liệt thở hổn hển, trước mắt lại là một mảnh vực sâu hỗn độn.
Cậu nên...... Làm sao bây giờ?
"Lâm Lộc......"
Nhưng một mảnh ù tai hoa mắt ồn ào, Lâm Lộc lại nghe đã có người kêu tên cậu.
Hình như là Trí Viễn ca...... Là ảo giác sao? Bởi vì cậu muốn chết...... Cho nên mới có ảo giác? Trí Viễn ca sao có thể ở chỗ này...... Hắn không phải đi cùng thiếu niên kia rồi sao?
Không chỉ là cánh tay, bả vai cũng bị người dùng sức nắm lấy. Lâm Lộc thở hổn hển, huyễn quang trước mắt dần dần biến mất.
Cậu nhìn đến mặt Ninh Trí Viễn, anh tuấn như cũ, lại mang theo chút nôn nóng hiếm thấy. Hắn đến gần như vậy, ngoài miệng lúc đóng lúc mở mà nói gì đó.
Qua một hồi lâu, tiếng gầm rú mới từ bên tai kéo ra. Lâm Lộc nghe được Ninh Trí Viễn đang nói.
"Lâm Lộc, buông tay ra."
Buông tay......?
Lâm Lộc lúc này mới ý thức được, cậu còn gắt gao cầm lấy bình sứ kia. Mảnh sứ cắt thật sâu vào lòng bàn tay, nửa nước rửa tay trong suốt hòa với máu, theo cánh tay chảy xuống, làm quần áo cậu đều nhiễm hồng một mảnh.
Ngón tay cậu co rút mở ra, bình sứ rơi xuống mặt đất. Thấy cậu buông lỏng tay, Ninh Trí Viễn cũng buông lỏng cậu ra, đứng dậy.
"Đừng đi......"
Lâm Lộc hoảng hốt đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy ống quần Ninh Trí Viễn không chịu buông tay. Trong mắt cậu đều là hoảng sợ, bả vai không ngừng phát run.
"Cầu anh...... Trí Viễn ca...... Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103246/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.