"Là Trí Viễn ca sao..."
Lâm Lộc mặt đầy bọt, không nhìn thấy gì. Cậu có chút luống cuống, thanh âm cũng run rẩy.
Cằm cậu bị người dùng lực niết lại, kiềm đến má thịt có chút đau. Giọng nói của Ninh Trí Viễn ở bên tai cậu vang lên.
"Tôi thật sự đã xem thường cậu, Lâm Lộc."
"Cái gì...?"
"Lá gan không nhỏ, dám ở dưới mí mắt Ninh Trí Viễn tôi phá rối! Được rồi, Lâm Lộc, cậu được lắm!"
"Trí Viễn ca, em là sai gì sao....Ô ô!"
Mới mở miệng, nháy mắt Ninh Trí Viễn lại tăng thêm sức lực. Lâm Lộc bị bóp chặt hai má, bắt buộc phải mở miệng ra.
Lâm Lộc bắt đầu luống cuống, vì sao Ninh Trí Viễn đột nhiên tức giận như vậy? Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?
Cậu nỗ lực mở mắt ra, nhưng trên mặt toàn bọt xà phòng, theo dòng nước chảy vào trong mắt, cay đến nước mắt chảy ra. Trước mặt một mảnh mơ hồ, đèn trần sáng như tuyết, trực tiếp chiếu vô mắt cậu, trong lòng cậu hốt hoảng.
Mặt khác tất cả mọi thứ đều mơ hồ, nhưng trên mặt Ninh Trí Viễn tràn ngập sự tức giận, mọi thứ vẫn thu vào trong mắt. Hàm dưới của hắn tạo thành một đường gãy sắc bén, đoi mắt sắc như lưỡi dao, hung hăng đâm vào trong lòng Lâm Lộc.
Bên ngoài cánh cửa phòng tắm mở rộng, một trận gió thổi vào. Lâm Lộc rùng mình: "Trí Viễn ca, làm sao vậy? Đừng như vậy, em sợ lắm..."
Ninh Trí Viễn dùng sức nắm lấy bả vai Lâm Lộc, kéo cậu về phía đối diện mình, gia tăng thêm lực mà ép cậu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103240/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.