Lâm Lộc bị đạp dưới lòng bàn chân, gắt gao cắn môi, lại không ngăn không được nước mắt ngừng chảy.
Lâm lộc nghĩ không rõ, từ trước tới nay Ninh Trí Viễn chưa từng làm nhục cậu đến như vậy.... Hôm nay đến tột cùng là vì cái gì?
"Trí Viễn ca, anh hôm nay đối với em như vậy...... Thật sự chỉ là bởi vì em không nghe lời sao? Vẫn là bởi vì em quá si mê vũ đạo, làm anh không cao hứng......"
Trong lòng Lâm Lộc tràn đầy ủy khuất, âm thanh lại lần nữa nghẹn ngào. Mày Ninh Trí Viễn lại nhăn đến càng sâu.
"Lâm Lộc, ngoại trừ khóc, cậu còn cái gì? Phế vật!"
Hung tợn mắng một câu, ánh mặt Ninh Trí Viễn lại lần nữa đảo qua mặt Lâm Lộc. Tầm mắt dừng lại ở trên cánh môi cậu, chính là đôi môi mày, mới vừa rồi bị người khác đặt ở trong tay xoa tới xoa lui...... Nếu chính mình đến chậm một bước, có phải hai người này liền hôn nhau rồi không?
Một cổ hỏa đằng vô anh ập vào trong lòng. Ninh Trí Viễn ngồi xổm xuống, một tay nhéo cằm Lâm Lộc.
"Trừ bỏ khóc, cậu còn gạt tôi, có phải hay không? Kỹ thuật diễn của cậu thiệt tình không tồi. Lúc trước đi theo khoa vũ đạo, không đi khoa biểu diễn, thật là nhân tài không được trọng dụng. Có phải cho rằng giả bộ ủy bộ dáng khuất đáng thương, tôi liền sẽ dung túng cho cậu? Lúc trước cậu nói sẽ không xã giao, sẽ không uống rượu, không thích người nhiều, chỉ nghĩ vũ đạo, ta cũng mặc cho rằng cậu cả ngày trốn ở chỗ này...... Kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103232/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.