Sau khi trở về từ bệnh viện, bầu không khí giữa hai người liền trở nên kì quái. May là còn có Meo Meo, làm cho lúc bọn họ ở chung cũng không đến nỗi trở nên quá mức lúng túng.
Tối qua lúc cúp điện, Meo Meo bị âm thanh hù doạ, nó trốn ở trên tủ sách không chịu xuống dưới. Mãi cho đến khi Mạc Thông mở ra nguồn điện dự bị, nó vẫn nằm ở trên nhìn hai người, gọi nó đều vô dụng. Đông vật nhỏ không giống nhân loại phức tạp như vậy, thời điểm bị kinh sợ, sẽ trực tiếp làm theo bản năng.
Thời điểm lần đầu Mạc Thông gặp nó trong mưa, cảm thấy nó nhìn con người cực độ đề phòng, rồi lại không khỏi làm người cảm thấy nó vô cùng đáng thương, nó vẫn khát vọng được con người yêu thương. Hắn khi đó không khỏi nghĩ, con mèo này rất giống Lâm Thịnh, có thể nghĩ như vậy chỉ có một mình hắn mà thôi. Cũng bởi vì khó mà giải thích được ý nghĩ này, hắn đột nhiên cảm thấy không thể nào không quản, liền thẳng thắn đem nó về nhà.
Mà tiểu quất miêu như đã sớm quên mất chuyện tới hôm qua, lại như trước kia bắt đầu nhảy nhót tưng bừng. Nó ở nhà đợi một ngày, giống như vì cô đơn nên giờ khắc này nhìn thấy chủ nhân trở về liền không nhịn được mà tiến lên cọ cọ.
Lâm Thịnh nhìn thấy dáng dấp Mạc Thông vuốt ve Meo Meo, không khỏi cảm thấy không dễ chịu.
Sau bữa cơm tối, Lâm Thịnh cũng không có ý định đi về phòng ngủ như thường lệ, mà tựa hồ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cuong-bao/166422/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.