Gần đây trời mưa không ngừng.
Ngay cả khí trời cũng âm u, làm người ta càng cảm thấy phiền muộn.
Tâm tình Lâm Thịnh dạo gần đây càng xuống dốc, không chỉ là vì cậu phát hiện ra tâm sự của Mạc Thông mà nhiều hơn đó là do cậu sợ trời mưa. Ba tháng tới, chỉ cần có chút gió cậu liền không thể ra ngoài, thậm chí càng không kiềm chế được nỗi lòng, thường xuyên nôn nóng không biết nên làm gì mới tốt.
Mạc Thông không biết có phải đã nhận ra điểm này, chỉ cần trường học không có chuyện gì hắn đều sẽ tận lực về sớm.
Nhưng thời điểm cậu đối mặt với Mạc Thông lại biến thành một loại lúng túng.
Mặc dù biết chỉ cần duy trì tình trạng bây giờ cũng đã rất tốt rồi, nhưng Lâm Thịnh cũng không có cách nào thuyết phục mình không để ý tới. Mạc Thông là nhân vật đặc biệt đối với cậu, tại thời điểm cậu chưa bao giờ cảm nhận được tình thân liền cho cậu biết rằng cái gì gọi là bằng hữu. Cậu có lẽ đã từng khát vọng qua lại với Mạc Thông như tình cảm người nhà, chứ không phải phát triển muốn phát triển thành tình yêu. Thậm chí cậu còn cho rằng ý nghĩ của mình cùng Mạc Thông giống nhau. Cậu cho là giữa bọn họ đã có thể xấp xỉ cao hơn cả người nhà.
Cho nên năm năm chưa từng liên hệ, coi như sợ đối phương nhìn ra tâm bệnh của mình nhưng cuối cùng vẫn tìm tới.
Bởi vì lưu ý, cho nên mới có khổ não như vậy.
Nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cuong-bao/166420/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.