Mũi kiếm lạnh lẽo sáng như tuyết đã chạm tới cổ họng yếu ớt của Diệp Cô Thành, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể đâm thủng nơi quan trọng này, nhưng nó đã dừng lại.
Tô Kết buông lỏng tay, cong khóe miệng nói: "Trả cho ngươi."
Diệp Cô Thành theo bản năng bắt được trường kiếm đang rơi xuống. Kiếm là sinh mệnh của một kiếm khách, nó không thể bị bụi đất làm bẩn, càng không thể bị người khác đoạt đi, trừ khi người cầm kiếm đã là một người chết.
Diệp Cô Thành yên lặng nhìn Tô Kết, ánh mắt phức tạp: "Tại sao không giết ta?"
Tô Kết nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta không cần kiếm."
Diệp Cô Thành khàn khàn nói: "Nhưng một kiếm vừa rồi, không người nào trên đời này có thể đỡ được."
Tô Kết lộ ra vẻ mặt hơi kỳ quái, giống như đang nghĩ tới chuyện gì khiến anh cảm thấy bực mình: "Một kiếm này không thuộc về ta, ta cũng chỉ giống được mỗi cái hình mà thôi."
Diệp Cô Thành giật mình: "Chỉ có hình?"
Tô Kết gật đầu khẳng định: "Chỉ có hình."
Một kiếm này đến từ một đạo kiếm ý do đại lão cấp bậc truyền thuyết để lại, đại lão này có bao nhiêu trâu bò á hả, từng có một đại lục bị hắn một kiếm tách ra. Từ đó Sở hà Hán giới⁽¹⁾ cách biển nhìn nhau, biển này không giống với biển bình thường, mà là biển kiếm vực có kiếm khí và kiếm ý tàn sát bừa bãi, thiên đường cho kiếm tu, địa ngục với tu sĩ tầm thường.
Vậy nên da mặt Tô Kết có dày hơn nữa cũng không dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-chu-than-quang-nham-the-gioi/932497/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.