Long Tiểu Vân mặc áo đơn nằm trên giường, vẻ mặt hơi lo lắng, trông thật đáng thương, yếu ớt và bất lực.
Tô Kết thong thả ung dung xắn tay áo, nở nụ cười với hắn: "Tiếp theo ta sẽ kéo giãn gân cốt cho ngươi, yên tâm đi, chết thì chắc chắn sẽ không chết rồi, chỉ là hơi đau. Nếu ngươi thật sự chịu không nổi thì cứ mắng Lý Tầm Hoan ấy, không phải do hắn thì sao ngươi lại có một sư phụ như ta chứ?"
Long Tiểu Vân sắc mặt càng trắng.
Hoa Mãn Lâu đang đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Thật sự không sao ư?"
Tô Kết ôn nhu trả lời: "Đừng lo lắng, ta có chừng mực, thật sự chỉ đau chút xíu thôi."
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
Tô Kết nắm lấy cánh tay trái của Long Tiểu Vân, vừa vặn vừa kéo, kèm theo vài tiếng "Rắc" giòn tan vang lên, Long Tiểu Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Hoa Mãn Lâu: "......"
Sau đó những tiếng răng rắc liên tục vang lên, tiếng la của Long Tiểu Vân ngày càng thê lương, giọng nói cũng khàn khàn, như thể ngay đó sau cổ họng sẽ chảy ra máu.
Tô Kết chỉ lãnh khốc nói: "Ngươi không thể ngất xỉu được."
Nếu anh nói không thể thì sẽ có một vạn cách khiến đối phương duy trì tỉnh táo.
Mặt Long Tiểu Vân trắng như tuyết, từng lớp mồ hôi lạnh thấm ướt áo đơn, dính xuống đệm chăn dưới thân. Hắn đã đau đến mức nói không ra lời, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.
Trước đó hắn thật không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-chu-than-quang-nham-the-gioi/932493/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.