Đêm dần khuya, ánh nến trong phòng phản chiếu hai bóng người lên cửa sổ. Tô Kết và Hoa Mãn Lâu đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người đặt một bàn cờ đã đến hồi kết. Tô Kết vê quân đen suy tư một hồi, cuối cùng ném quân cờ vào hộp.
"Ta thua."
Hoa Mãn Lâu ôn giọng nói: "Thua nửa ván, nhưng ngươi chỉ mới lần đầu tiếp xúc với loại cờ này, đã có thể nói là tiến bộ thần tốc."
Tô Kết hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi thả nước đều sắp đầy một cái Tây Hồ rồi, tưởng là ta nhìn không ra hả?"
Hoa Mãn Lâu khẽ cười một tiếng, không phủ nhận.
Tô Kết vừa nhặt quân cờ bỏ vào hộp vừa thuận miệng nói: "Ngươi cứ nhường ta thế này sao mà được, ngộ nhỡ thật sự làm ta cảm thấy mình là một cao thủ cờ vây, hôm nào đó đi tỷ thí với người ta thì chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ."
"Nếu đúng thế thật, vậy sau này nếu ngươi muốn tìm người đánh cờ thì cứ tới tìm ta, ta tất nhiên sẽ phụng bồi đến cùng." Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng mở miệng.
Tô Kết giương mắt nhìn lên rồi chợt ngẩn ra. Hoa Mãn Lâu luôn luôn mỉm cười, đặc biệt là khi ở bên bằng hữu, nụ cười trên mặt lúc nào cũng chân thành và vui sướng, chỉ là nụ cười giờ đây lại không giống vậy, có một sự ôn nhu không nói nên lời.
Tô Kết nâng tay sờ lên lồng ngực vừa mới nháy mắt loạn nhịp, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã có tiếng bước chân nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-chu-than-quang-nham-the-gioi/932486/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.