Mọi người trong phòng im lặng dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Tô Kết.
Tô Kết chậc một tiếng: "Chư vị, ánh mắt của các vị làm ta cảm thấy mình như đại ma đầu giết người không chớp mắt vậy." Anh giơ ba ngón tay phải lên cười nói, "Nhưng tại hạ tuyệt đối dám thề với trời, từ khi bước vào thế giới này ta chưa từng giết một người nào."
Anh thở dài, trên mặt lộ ra vẻ trách trời thương dân: "Tuy nói ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, nhưng nói thật lòng, những người đó chẳng lẽ không đáng chết sao?"
Mộc đạo nhân gật đầu, không chút do dự nói: "Đáng chết, nếu người giống Độc Hoa Phong không đáng chết, vậy trên đời sẽ không có ai đáng chết."
Kim Cửu Linh cũng chậm rãi gật gật đầu: "Quả thực chết không đáng tiếc."
Chính là chết cũng quá thảm rồi.
Tô Kết lẩm bẩm nói: "Chỉ là nhìn thấy có chút thảm cảnh, tiểu bằng hữu đã gặp ác mộng suốt mấy ngày liền."
Mọi người yên lặng nhìn về phía Long Tiểu Vân, sắc mặt Long Tiểu Vân tái nhợt, hình như nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ muốn nôn mửa, khi giơ tay lên không cẩn thận làm đổ chung trà bên cạnh.
Tô Kết tiện tay lấy một mảnh vải lau nước trà, sau đó trông thấy trên vải có một bông hoa mẫu đơn màu đen: "Giẻ lau này cũng đẹp thật."
Kim Cửu Linh lặng lẽ hít sâu một hơi, nói: "Đây là của Tú Hoa Đại Đạo để lại trong bảo khố Đông Nam Vương phủ."
"À." Tô Kết cầm khăn quan sát một lát: "Nữ nhân?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-chu-than-quang-nham-the-gioi/932484/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.