Chương trước
Chương sau
Cố Giai Mính kéo Mặc Uẩn Tề vào nhóm chat với bạn mình, tên nhóm là: Hôm nay ăn gì vậy mẹ?
Mặc tổng cảm thấy, Cố Giai Mính có thể tìm được cái nhóm này, không chừng là vì nơi này có giới thiệu đồ ăn ngon.
Mặc tổng vừa vào, nhóm chat vốn bình thường đã sôi nổi, giờ lập tức bùng nổ.
"Mới vào, tung hình! Tung hình!"
"Mới vào báo danh báo đỉnh núi! Yêu gì, nguyên quán ở đâu?"
"Tung hình!"
"Lì xì đi!"
"Đạo hạnh sao? Mấy trăm năm, chủ tu là gì?"
Ố một bé hồ yêu: Giới thiệu với mọi người, đây là vợ bé nhỏ của tui! Mấy người không thể nhân lúc tui không có ở đây bắt nạt ảnh đâu nha!
Mặc tổng rất phối hợp gửi một tấm ảnh chụp chung với Cố Giai Mính lên, không phải tung ảnh sao, tung!

Bầy yêu:......
Im lặng chừng nửa phút.
"Đệch mịa!"
"Cố tiểu yêu thím cậu đường chết sao! Kéo đàn ông của cậu vào làm gì?"
"Sao nhìn người này giống tổng giám đốc công ty tui quá quy, giống hình trên báo í, nhất định là ảo giác rùi."
"Lầu trên đừng đi, có khi nào tụi mình là đồng nghiệp hong? Má tui gặp tổng giám đốc của tụi mình trong một group chat! Nói thật, tui chỉ là một công nhân khuân vác, cái loại lái xe nâng hàng trong kho í!"
"Cố tiểu yêu không biết xấu hổ, khoe khoang cậu có chồng!"
"Thế giới này bị làm sao í? Trong nhóm chat cũng show tình cảm, thế giới này đã không còn ý nghĩa để bổn yêu tồn tại, a! Hủy diệt đi! Hủy diệt đi!"
"Cố Giai Mính cậu đã làm cho nhiều người tức giận lắm rồi đó, cậu dám show tình cảm, vậy cậu dám công khai không?"
"Đừng nói nữa, tui phải đi mua lông chồn!"

"Có ngốc không, hồ ly với chồn không phải một loài!"
......
Sắc mặt Mặc tổng rất thâm trầm, thật ra, hắn còn chưa nói câu nào, đâu ra show tình cảm? Show tình cảm đâu phải show như vậy.
Cố Giai Mính ghét bỏ hừ hừ, "Nhóm này toàn là yêu ngốc chưa thấy show tình cảm bao giờ, đúng là chưa trải sự đời."
Mặc tổng im lặng đổi tên của mình thành "Người nhà của Cố Giai Mính", Cố Giai Mính rất tán đồng cái tên này.
Chúng yêu vừa thấy hắn đổi tên, không khí lại tẻ ngắt, tuyệt đối là vào để show tình cảm, show một cách tự nhiên gì đó, làm cho yêu chán ghét!
Là người kết thúc câu chuyện, Mặc tổng đi đến đâu lạnh đến đó.
Dù ra sao thì cũng coi như là bước vào vòng bạn bè của Cố Giai Mính, trong lúc Cố Giai Mính đi giúp quản gia Buck nấu cơm, Mặc Uẩn Tề xem tư liệu của từng người trong cái nhóm chat này, không ngờ lại phát hiện, có rất nhiều người đều là người có danh tiếng, hơn nữa...... còn trong ngoài không đồng nhất!

Có khoe nguyên thân, một con trâu đứng trên đỉnh núi khô, chân đạp cục đá, xung quanh đều là đá, không có một cọng cỏ, cũng không biết thức ăn đâu mà ăn, dù sao thì con trâu cũng mang mặt cười, cười cũng đẹp đó, xem reply chắc cũng có nhiều người comment với like cho hắn.
Có khoe cơ bắp, mặc đồ như tuyển thủ đô vật, người gầy không được 200g thịt, còn sơn da thành hai màu đen trắng rõ ràng, đây là...... Đạo diễn mặt lạnh nổi tiếng, Tiết Hoài Lỗ. Đạo diễn Tiết yêu cầu các bạn like cho hắn, không like nghỉ chơi.
Khoé miệng Mặc tổng giật giật, đám người trong nhóm này, đầu óc bình thường chứ?
Có khoe mấy đứa nhỏ trong nhà, một đàn heo con, trên mông là hoa văn trắng đen, vừa thấy là biết cùng một mẹ sinh, lót trên một bao bố, cái đuôi nhỏ xoắn xoắn cùng một hướng...... khoe mông......
Mặc tổng ▼_▼
Còn khoe ảnh selfie mặt xấu, biểu tình chỉ có phi nhân loại mới làm được, còn hung tàn móc mắt mình xuống......
Tóm lại người bên ngoài càng nghiêm túc, trên thực tế lại là một chiếc yêu siêu hề, Mặc tổng cho rằng Cố Giai Mính bên ngoài là nam thần hoàn mỹ, nhưng thực tế là bé dễ thương dễ xù lông mềm mại đáng yêu đã đủ điên đảo rồi, nhưng trong cái vòng này có một đống người còn điên đảo hơn Cố Giai Mính, ở trong cái nhóm này, có lẽ Cố Giai Mính đã là yêu tinh bình thường nhất rồi.
Mặc tổng mặt không cảm xúc từ đầu đến đuôi xem hết một lần, cảm thấy bé hồ ly nhà hắn không bị bầy yêu tinh dạy hư, đã rất tuyệt rất tuyệt!
Trong đây còn có một nhân loại hắn quen, tên là Tiệm Đồ cổ nhà họ Đổng, bên dưới có giới thiệu: Bổn tiệm kinh doanh các loại đồ cổ là chính, làm thêm coi bói, chặt đứt nhân duyên, đo ngũ hành bát quái, chữa bệnh miễn phí cho các bé bị hoảng sợ do các cú sốc bên ngoài, không chuẩn không lấy tiền.
Vòng bạn bè của Đổng Hân còn có không ích bài viết share bài tặng đồ, share bùa may mắn này trên tường nhà của mình, gom đủ 36 likes đến tiệm nhận một tấm bùa may mắn! Gom đủ 72 likes đến tiệm nhận một tấm bùa may mắn, một tấm bùa hút hoa đào! Gom đủ 99 likes nhận được một cây kiếm gỗ đào mini, bên trên có Đạo Đức Kinh được truyền nhân nhà họ Đổng tự tay khắc lên, dùng để cầu phúc bảo bình an!
Bạn bè trong vòng có rất nhiều người share bài cầu like thật.
Vốn Mặc tổng đã dẫm lôi chết lặng khoé miệng lại điên cuồng giật giật, thật sự, rất giống tà giáo lừa đảo.
Nhưng mà, Mặc tổng vẫn im lặng add friend nhân loài cùng trà trộn vào giới yêu tinh này, chuyện của mẹ, còn phải hỏi thăm hắn.
Sau khi Mặc tổng rời khỏi, để mình bình tĩnh lại, rồi quay vào nhóm chat gửi một bao lì xì to: Cảm ơn mọi người đã chăm sóc vợ tôi.
Mặc tổng im lặng bổ sung một câu trong lòng, cũng cảm ơn mọi người không dẫn lối cho em ấy không đáng tin hơn bây giờ.
Group yêu tinh lại bùng nổ, vừa giật lì xì vừa phun tào không chịu nổi mấy đứa show tình cảm, nguyền rủa Cố Giai Mính biến thành một con hồ ly béo, sinh một ổ hồ ly con! Không con nào giống nó, giống Mặc đại lão hết!
Khoé miệng Mặc tổng nhếch lên, cảm thấy lời này rất xuôi tai.
Cố Giai Mính từ nhà bếp ra, thấy Mặc Uẩn Tề còn đang tám trong nhóm, không yên tâm nói: "Anh ít nói chuyện với bọn họ đi, sẽ trở nên ngốc nghếch!"
Y còn khinh thường IQ của bọn họ nữa đó ~
Mặc tổng nhịn cười, "Được, nghe lời em."
Đã hiểu gần đủ tính cách của 33 yêu tinh trong nhóm, Mặc tổng im lặng nhấn thoát.
Cố Giai Mính nhìn sắc mặt Mặc tổng, vui vẻ ~~ lão Mặc nhà y quả nhiên là lão Mặc sắc mặt, tam quan không nát!
Sự thật chứng minh, Mặc tổng chính là Mặc tổng!
Tuy có hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng cũng không nát tam quan, không chỉ như thế, hắn còn thành công lăn lộn thân thiết với hơn 30 yêu tinh, tất cả yêu đều cảm thấy trường hợp của Mặc tổng, vừa nhìn là biết Cố Giai Mính là đứa được nuôi, sau này cho dù sinh bao nhiêu đứa, thì cũng giống Mặc tổng hết thôi.
Vì thế Mặc tổng lại gửi một bao lì xì lớn nữa, biểu tình vô cùng nghiêm túc: ▼_▼
Sau đó Cố Giai Mính xem lại lịch sử trò chuyện, hận không thể bóp chết Mặc tổng!
Ngày hôm sau, Mặc tổng lại im hơi lặng tiếng đi quét độ tồn tại.
Lúc hắn đi làm, mua một ly trà sữa ở trước cửa công ty, đi đến quầy lễ tân, dừng chân lại, lúc em gái lễ tân khom lưng chào hỏi, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, đưa trà sữa cho một cô lễ tân, cười nói: "Tổng giám đốc phu nhân phong hoa tuyệt đại thật, đây là ly nước tổng giám đốc phu nhân kêu tôi đưa cho cô, cảm ơn."
Em gái lễ tân: !!!
A a a a a a a anh Mính của tui biết tui là ai! Còn mua nước cho tui nữa a a a a a! Quan trọng nhất là ly nước này là do Mặc tổng mang đến, là hãng trà sữa anh Mính yêu nhất!! Chính chủ rải đường no chết luôn, a a a a a a bình oxo của tui đâu, tui vẫn còn cứu được một chút!!
Mặc tổng lại quét độ tồn tại trước mặt Trà Diệp Bao lâu năm, quét đến nhóm fan của Cố Giai Mính đều phải đặt ly nước đó lên bàn thờ, nào nào cũng muốn cúng một quả táo dâng một nén nhang, khom lưng thành kính lạy một lạy! Đây là bảo vật trấn nhóm của tụi tui!
Anh Mính phù hộ em thi đậu lần thi thứ 13! Lấy được bằng lái!
Mặc tổng, lúc nào cũng là Mặc tổng.
————
Weibo chính thức của《du lịch cùng con》nhanh chóng thả những cảnh quay đầu tiên của tập một, tập đầu tiên chiếu vào 8h tối 29 tết, hôm đó đúng lúc là thứ bảy.
Video vừa ra, fan Cố Giai Mính điên hết rồi: Thừa nhận đi!! Tiểu Mặc là do hai người sinh!!! Hai người là vợ chồng son thiệt!!!
Cố Giai Mính...... Cố Giai Mính cũng phối hợp share bài viết lúc tổ chương trình tag y, sau đó thì không có sau đó nữa, căn bản là không xem comment, cũng không xem fan nói gì, bởi vì Cố tiểu yêu gọi ba thằng bạn, ghép đội chơi game, hoàn toàn không có thời gian xem comment.
Mới chơi được một nửa, quản gia Buck gọi y, để y xem nên đặt mấy cái kệ y mới mua ở đây bây giờ. Cố Giai Mính nhét điện thoại vào tay Mặc Trạch Dương đang xem TV, "Con trai ngoan, chơi giùm ba ba một lát đi." Cố Giai Mính nhấn nhấn mấy cái nút trên màn hình, "Điều khiển cho nó chạy là được, đừng để người ta đánh chết."
"Dạ được." Mặc Trạch Dương xem Cố Giai Mính chơi qua vài lần vẫn biết thao tác một chút, Tiểu Mặc tổng cảm thấy nhiệm vụ siêu đơn giản, thao tác nhân vật rời xa đồng đội, lao vào một căn phòng, thấy cái gì nhặt cái đó, nhặt lên rồi bắt đầu bắn đùng đùng đùng lên cái tường trống.
"Ha ha, chơi vui quá!" Thấy trên tường bị bắn ra nhiều lỗ nhỏ, Mặc Trạch Dương bị chọc cười, bắn hết mấy viên đạn còn lại, nhóc Bạch Vũ luôn đi theo bên cạnh Cố Giai Mính còn tưởng là thần tượng của cậu bị cái gì, chạy đến trước mặt nhóc, hỏi trên micro: "Anh Mính, anh sao vậy?"
"Ba ba, có người đứng trước mặt con, làm sao bây giờ?"
"Đó là địch nhân, mau đánh chết nó!"
Mặc Trạch Dương giơ súng nhắm ngay Bạch Vũ, đùng đùng đùng đùng đùng......
Bạch Vũ: "......"
"Ba ba, đánh không chết kìa!"
"Đánh không chết thì là đồng đội!"
"Ồ."
Các đồng đội nghe được câu này: "......"
Không ngờ Cố Giai Mính lại dạy con chơi game, quá không đáng tin!
Bùi Bằng cũng thích chọc trẻ, chạy đến trước mặt Mặc Trạch Dương, hỏi bằng giọng nói: "Tiểu Mặc, chú phát hiện con chơi hay hơn ba con nữa, sau này con cứ ghép đội chơi với tụi chú đi, vứt ba con qua một bên đi."
Mặc Trạch Dương giơ súng nhắm ngay Bùi Bằng, đùng đùng đùng đùng đùng......
Người xấu!
Bùi Bằng bị chọc cười, 100% là con ruột của Cố Giai Mính, đánh đồng đội không hề nương tay, lúc mới chơi, vì muốn thử coi có thể đánh chết đồng đội hay không, Cố Giai Mính từng nổ súng một lần rồi, đánh đồng đội đánh tận 10 phút, trải qua hàng loạt cuộc thử nghiệm, kết quả chính là đồng đội thì đánh không chết, nhưng có thể lái xe đụng chết đồng đội.
Mặc Trạch Dương phát hiện bắn đùng đùng không chết Bùi Bằng, còn không chưa hiểu cái gọi là đồng đội hợp tác, Tiểu Mặc tổng ôm súng chạy mất, luôn nhớ rõ lời ba nhóc dặn, chạy là được, đừng để người ta đánh chết.
"Tiểu Mặc! Đừng đi a!" Bùi Bằng chạy hai bước, tưởng đem Mặc Trạch Dương kêu trở về, không nghĩ tới hắn này vừa ra tới, đã bị vẫn luôn ngắm hắn địch nhân phát hiện, bạch bạch bạch chính là tam thương. Còn không có phản ứng lại đây Bùi Bằng liền như vậy quỳ rạp trên mặt đất, kề bên tử vong.
Bùi Bằng ở kênh kêu: "Cứu ta cứu ta cứu ta!"
Cách hắn gần nhất chính là Mặc Trạch Dương, Bùi Bằng liền kêu: "Tiểu Mặc, trở về cứu ta!"
Tuy rằng cái này thúc thúc nói ba ba nói bậy, nhưng cũng là một cái sinh mệnh, Mặc Trạch Dương chạy chậm trở về nhìn Bùi Bằng, cũng không biết như thế nào cứu, liền như vậy trơ mắt nhìn Bùi Bằng chết, thời gian chừng năm giây.
Bùi Bằng: "......"
Mặc Trạch Dương: "Bùi thúc thúc, chúng ta lần sau tiếp tục tổ đội đi, lần sau ta khẳng định cứu ngươi."
Bùi Bằng: "......"
Mặc Trạch Dương nói xong, lại chạy.
Bùi Bằng đỡ trán, sau này không thể chửi đồng đội là học sinh tiểu học nữa, bởi vì không chừng nó còn chưa phải học sinh tiểu học, nó là học sinh mẫu giáo. Không biết bạn đang chửi nó hay đang khen nó nữa kìa. Ghép đội với một em bé mẫu giáo, cảm giác này vẫn siêu mới mẻ.
Lúc Mặc tổng về, Mặc Trạch Dương đang chơi high vô cùng, bé con liếc cha nó một cái, sau đó đôi mắt vẫn dán vào màn hình, chia ra một nửa tâm tư cười kêu: "Daddy về rồi!"
Con trai cưng không như đó giờ sáp lại đòi ôm một cái, Mặc tổng hơi cau mày, im lặng ngồi kế bên Mặc Trạch Dương bên người, sau khi nhìn thấy game con trai đang chơi, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn ôn hòa hỏi: "Chơi vui không?"
Mặc Trạch Dương cũng không thèm ngước mặt lên nói: "Vui lắm luôn."
"Chơi xong ván này rồi nghỉ chơi được không?" Mặc tổng dịu dàng sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương, "Đây là game người lớn mới chơi được, trẻ em tiếp xúc quá sớm thì không tốt đâu."
Mặc Trạch Dương chu cái miệng nhỏ, "Nhưng mà, trò này chơi rất vui á."
"Có thể chống lại sự cám dỗ của thứ con thích vậy mới trở thành nam tử hán chân chính được. Daddy tin con sau này không chơi nữa, con sẽ không làm cho daddy thất vọng đâu đúng không?" Giọng Mặc Uẩn Tề rất nhu hòa, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không ai xen vào được, Mặc Trạch Dương chưa từng thấy daddy nói chuyện với nhóc bằng giọng điệu này, bị khí thế của cha nó làm cho chấn động, hồi hộp tắt game, ngoan ngoãn nói: "Dạ daddy, nhất định con sẽ không làm cha thất vọng đâu, con sẽ trở thành nam tử hán chân chính."
"Ngoan ~" Mặc tổng vừa lòng sờ đầu con trai, bế Mặc Trạch Dương lên tới, nhân lúc còn chưa quá lớn, bế được ngày nào hay ngày đó, Mặc tổng vẫn rất tiếc nuối bốn năm trước không được ôm con, luôn rất muốn ôm con lúc còn nhỏ xíu, nhưng bây giờ cũng dễ thương lắm.
Không ai dễ thương hơn con của hắn, con của hắn là nhãi con dễ thương nhất trên đời.
Lúc này Cố Giai Mính bận xong, cười chạy ra nói: "Anh về rồi! Nhãi con thắng không? Điện thoại ba đâu?"
Sắc mặt Mặc tổng trầm xuống, híp mắt nhìn Cố Giai Mính gương mặt tươi cười, không tiếng động giấu đi toan tính dưới đáy mắt, cả nhà tâm sự, xem TV, ăn cơm no nê, đến tối về phòng ngủ Mặc tổng mới thay đổi sắc mặt.
Đè Cố Giai Mính dưới người mình, lạnh mặt hỏi: "Em dạy Trạch Dương chơi game?"
Cố Giai Mính: "......"
Ối đệch!!!
Lão Mặc bây giờ đáng sợ quá à à à à!
"Đâu có, con trai anh thông minh bao nhiêu đâu phải anh không biết, nó đâu cần em dạy, tự xem một lần là biết à!"Cố tiểu yêu bị doạ cho xù lôиɠ ʍυốn ném nồi cho con trai, cũng không thấy làm vậy có gì sai, dù sao con trai...... là dùng để nhận nồi mà.
Mặc Uẩn Tề thiếu điều bị y chọc cho tức cười, tính tình y như con nít, làm sao chăm sóc bản thân, nuôi Mặc Trạch Dương lớn vậy được.
"Bởi vì con thông minh nên em mới không nên dạy cho con thứ này quá sớm, con còn nhỏ, không tự chủ được bao nhiêu đâu." Mặc Uẩn Tề nắm cầm Cố Giai Mính lên, nhỏ nhẹ hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"
Cố Giai Mính nhanh chóng gật đầu, nhớ kỹ rồi! Chuyện có bao lớn đâu, sắc mặt có cần đáng sợ vậy không?
Mặc tổng lạnh mặt, tiếp tục nói: "Vì để em khắc sâu ấn tượng, tối nay đừng ngủ."
"Gì?"
Mặc Uẩn Tề cúi đầu, hôn hôn miệng y, "Vậy nè."
Cố Giai Mính: "......"
Muốn động dục thì nói thẳng đi!
Cố tiểu yêu nổi lên ý xấu, rụt cổ lại, vèo một cái biến thành một con hồ ly lớn, ánh mắt khiêu khích nhìn Mặc Uẩn Tề, sao, anh dám làm tiếp không?
Mặc tổng cười lạnh một tiếng, chiêu chạy trốn này đối phó với hắn một lần còn dính, giờ đã hết date rồi, nhìn bé hồ ly tìm đường chết dưới thân mình, Mặc tổng nhàn nhạt nói: "Biến về, nếu không anh sẽ làm em như vậy luôn, anh yêu là linh hồn của em, không quan tâm toàn thân đều là lông của em đâu." Dứt lời bèn giơ tay nắm đuôi y.
Cố Giai Mính sợ hết hồn, hoang mang rối loạn biến thành người, toàn thân đỏ bừng, "Anh điên rồi! Lông không mà anh cũng phát tình cho được!"
Mặc Uẩn Tề cười cười, nhéo lỗ tai hồ ly y còn chưa kịp rút vào "Em có thể thử xem, anh thấy như vậy có một loại tình thú khác."
Cố Giai Mính nhìn hắn bằng ánh mắt như mới quen biết lại từ đầu, tam quan hơi rạn nứt, lão Mặc nhà y đáng sợ thiệt sự!
Mặc tổng dùng hành động thực tế nói cho Cố Giai Mính biết, dạy con chơi game là không đúng, không nhận lỗi càng không đúng, vì làm y biết mình sai rồi và đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, Mặc tổng mất cả đêm để trừng phạt Cố tiểu yêu. Một đêm không ngủ, sáng hôm sau Mặc tổng vẫn phấn chấn tinh thần, lúc mặc áo khoé miệng còn nhếch lên, Cố Giai Mính ngủ đến trời đất tối tăm không bò dậy nổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lão Mặc không phải người!
Mặc tổng dọn đồ thoả đáng chuẩn bị đến công ty, nói với Buck ở phòng khách dưới lầu: "Để em ấy ngủ thêm một lát, đừng làm phiền em ấy."
Buck cung kính khom khom lưng, "Vâng, tiên sinh."
Đúng lúc này, trên trán Cố Giai Mính lờ mờ hiện ra hình dáng của một hạt thuỷ tinh hình giọt nước, bắt đầu phát ra ánh sáng màu lam nhè nhẹ. Trong lúc ngủ mơ Cố Giai Mính nhíu mày, bất an nắm chặt gối nằm, rơi vào giấc ngủ sâu.
Nhe cảm nhận được gì đó, miếng ngọc bội Mặc Uẩn Tề đeo trên người đột nhiên loé sáng chói mắt, một bóng trắng nhanh chóng chui vào giữ trán Mặc Uẩn Tề, Mặc Uẩn Tề đứng ở cửa thay giày không hề phòng bị, đột nhiên đau đầu kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch ngay lập tức.
Liếc mắt xuống, một miếng ngọc hoàn chỉnh đã bể thành bột phấn, bụi rơi lả tả trên sàn nhà, những đóa lôi hoả bùm bùm xuất hiện xung quanh Mặc Uẩn Tề.
Sau khi Buck phát hiện ra khác lạ của hắn nhanh chóng xông lại, còn chưa đến gần đã bị lôi quang bắn ngược về, cả người ông Buck bị đẩy lùi về sau, nên lên tường, tạo thành một lỗ thủng, ông Buck cảm thấy yêu hồn của mình cũng phải run rẩy theo, bò dậy ọc ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng đều phải dời chỗ.
Mặc Trạch Dương mới thức giấc sợ hãi nhìn dưới lầu, đứa bé còn quá nhỏ cha từng thấy hình ảnh như vậy, chỉ biết cha nhóc không ổn, ông quản gia cũng không ổn, sợ tới mức cạch cạch cạch chạy từ trên lầu xuống, ngay cả dép cũng bay đi đâu, "Daddy! Ba ba! Ba ba ba ba! Daddy cháy! Ông Buck!" Mặc Trạch Dương khóc lóc chạy xuống, nhưng Cố Giai Mính bình thường chỉ cần nhóc kêu lên một tiếng sẽ xuất hiện ngay, giờ không có động tĩnh gì.
"Trạch Dương đừng tới đây!" Mặc Uẩn Tề chịu đựng cơn đau đầu, cố gắng khống chế không cho lôi quang nhảy ra ngoài, lạnh giọng ngăn Mặc Trạch Dương lại, đáng tiếc vẫn không ngăn được, Mặc Trạch Dương không quan tâm chạy lên ôm chân cha nhóc, bị hù khóc luôn rồi, nhóc muốn kéo Mặc Uẩn Tề ra khỏi chùm sáng này, mấy câu như có nguy hiểm sẽ chạy trốn gì đó, quên hết rồi. Nhóc chỉ muốn cứu daddy ra cứu ra, không muốn làm hắn chịu khổ nữa.
Ngay khoảnh khắc Mặc Trạch Dương lao và, lôi quang không chịu khống chế dần dần bình tĩnh lại, chúng nó không bài xích đứa nhỏ này, thậm chí Mặc Uẩn Tề còn cảm nhận được cảm xúc của chúng nó, chúng nó thích thằng bé.
Vô số hình ảnh trong đầu bắt đầu tán loạn, thoáng hiện lên không theo tuyến thời gian, Mặc Uẩn Tề đau đầu bóp trán, nói với Buck coi chừng thằng bé, rồi ngã vào sô pha hôn mê bất tỉnh.
Ngọc linh trong miếng ngọc, lúc này đang ở ngay trong ý thức của Mặc Uẩn Tề, bóng dáng mơ mơ hồ hồ, ai cũng biết, nó sắp biến mất. Tiếng nhỏ như muỗi kêu, như đang nói câu gì đó, Mặc Uẩn Tề cau mày, hoàn toàn không nghe rõ.
Đây là một miếng ngọc có ngọc linh, nếu không Mặc Uẩn Tề cũng sẽ không ghi hết ký ức và công lực đời trước vào nó trong thời khắc cuối cùng, đã đến giai đoạn cuối rồi, nó không chống đỡ nổi để chia tất cả tinh tiết thành từng chút từng một trong khả năng mà Mặc Uẩn Tề có thể tiếp thu được rồi truyền vào người hắn nữa rồi, lần trước sau khi nói với Mặc Uẩn Tề một ít thứ, vì để mình không vỡ vụn, nó bước vào kì ngủ đông. Sau khi có cảm ứng với một thứ có liên quan đến Cố Giai Mính ở thế giới khác, nó thức tỉnh, trả lại toàn bộ ký ức và công lực cho Mặc Uẩn Tề, hoàn thành sứ mệnh của nó.
Luồng sáng trắng này quyến luyến lượn vài vòng trên đỉnh đầu Mặc Trạch Dương, rồi bay lên lầu hai, nhìn Cố Giai Mính một cái, gần như biến mất cùng một lúc với thứ hình giọt nước trên trán Cố Giai Mính.
Mặc Trạch Dương dán ào sô pha, cẩn thận xoa xoa nỗi bất an giữa mày Mặc Uẩn Tề, rồi sờ sờ đỉnh đầu mình, hình như lúc nãy nhóc cảm thấy như có thứ gì đó dịu dàng sờ đầu nhóc.
Tiểu Hổ Nha đi theo Mặc Trạch Dương nãy giờ, đã sợ tới mức ngồi xổm ở chân tường run bần bật, hề có dáng vẻ của vua muôn loài tí nào, Buck thấy nó như vậy, hít sâu một hơi, trấn an yêu hồn bị đánh đến đau của mình, lôi quang lúc nãy mạnh thật! Mà cậu chủ nhỏ nhà ông, thế mà lại không bị gì, thành tựu tương lai của đứa nhỏ này là vô hạn.
Lúc này Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đã đắm chìm trong cùng một đoạn trí nhớ.
Là đoạn ký ức cuối cùng đó!
.
.
..................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.