Buổi tối, Cố Giai Mính dỗ Mặc Trạch Dương đi ngủ, cũng ngáp theo một cái, "Thương" lành rồi, cũng nên về đoàn phim, nhìn Mặc Trạch Dương có nhìn cỡ nào cũng không đủ, tưởng tượng đến lần sau trở về cũng không biết khi nào, Cố Giai Mính luyến tiếc phải đi. Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng đi vào, nhìn Mặc Trạch Dương nằm bất động, mông nhỏ cong lên, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi?" Mặc Trạch Dương mặc một bộ đồ hồ ly, mông nhỏ bụ bẫm khiến hồ ly căng tròn trịa, Mặc tổng không nhịn nổi, sờ soạng mông nhỏ của con trai sờ soạng một phen, tức khắc cười không nhịn được, ú na ú nần. "Hư!" Cố Giai Mính ngồi dậy, ý bảo đừng đánh thức thú con, kết quả vừa thấy mông béo của Mặc Trạch Dương, cũng không nhịn được, sờ soạng một hồi. "Phốc! Quá trời thịt ha ha ha!" Cố Giai Mính hạ giọng cười trộm vài tiếng, để điều hòa 27 độ, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài, vẫy tay với Mặc Uẩn Tề, có việc cần nói. Mặc tổng: "Anh......" "Ngưng! Chờ tôi làm chuyện đứng đắn trước đã." Cố Giai Mính đánh gãy lời nói của Mặc Uẩn Tề, vội vã chạy xuống lầu, cầm một hộp kem từ trong tủ lạnh, múc một muỗng nhỏ nếm một ngụm, thỏa mãn nheo mắt, sướng! Sau đó cọ cọ cọ chạy lên lầu. Mặc Uẩn Tề mỉm cười hỏi: "Chuyện đứng đắn của em chính là chờ con ngủ rồi, ăn vụng kem của con?" "Đây không gọi là ăn vụng," Cố Giai Mính múc một miếng to, đưa tới bên miệng Mặc Uẩn Tề, cười tủm tỉm nói: "Cái này gọi là chia sẻ." Trời nóng lên, đứa nhỏ không tránh được dụ hoặc của kem, tuy rằng Mặc Trạch Dương là tiểu yêu, dạ dày khỏe hơn con người nhiều, nhưng Cố Giai Mính là một người ba, vẫn lo lắng bé ăn kem nhiều sẽ bị tiêu chảy, vẫn luôn khống chế Mặc Trạch Dương không cho ăn nhiều, còn tìm cơ hội chia sẻ giùm bé. Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Mính cười cong mặt mày, há mồm ngậm lấy muỗng nhỏ, cảm giác lạnh lẽo chạm vào đầu lưỡi, lại chạm đến hương vị ngọt ngào, nhìn con ngươi tràn đầy ý cười của Cố Giai Mính, hắn cười liếm bơ bên miệng, khen nói: "Hương vị không tồi." Tiếng nói trầm thấp, ở dưới ánh nhạt nhòa có vẻ lưu luyến đa tình, khoảng cách hai người thật sự quá gần, Cố Giai Mính có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương khi nhìn mình thâm tình cỡ nào, lông mi thật dài đều không giấu được tình cảm mà đôi mắt muốn truyền đạt, loại cảm giác anh không cần cả thế giới, anh chỉ muốn nhìn một mình em làm trong lòng cậu nhảy dựng. Hoảng loạn lại đút một muỗng cho Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính rũ mắt, không dám nhìn đôi mắt đối phương, "Thích thì ăn nhiều một chút, dù sao trong tủ lạnh vẫn còn." Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh âm từ tính run lên khiến lỗ tai Cố Giai Mính tê rần, thanh âm Mặc Uẩn Tề rất giống đàn cello, từ nhỏ sinh sống ở quốc gia thân sĩ, gia giáo và tu dưỡng xuất sắc, hắn đã sơm đem bình tĩnh và rụt rè khắc vào trong xương cốt, cho nên lúc hắn cười cũng chỉ là nhẹ giọng cười vài tiếng, tiếng cười ngắn ngủn vài giây rất giống đàn cello phát ra âm nhẹ, còn mang theo âm cuối run run, làm người mê say. Cố Giai Mính đỏ mặt, đem muỗng kem nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, lấp kín tiếng cười của đối phương. Mặc Uẩn Tề thuận tay ôm eo Cố Giai Mính, há mồm chờ đút. Trong đầu Cố Giai Mính đã trống rỗng cứ múc một muỗng lại một muỗng đút cho Mặc Uẩn Tề, đến cuối cùng mới phát hiện, bản thân chỉ mới nếm một miếng mà thôi! Đậu xanh! Thật mệt mà! Cố Giai Mính nhìn hộp kem trống rỗng, vẻ mặt tiếc hận. "Muốn ăn sao?" "Hả?" "Kem." "Anh ăn sạch rồi mà!" "Không sao, nếm thử hương vị cũng được." "A?" Cố Giai Mính không rõ nguyên do chớp chớp mắt, cái gì? Mặc Uẩn Tề ôm sát người trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên môi Cố Giai Mính, nụ hôn bá đạo hoàn toàn không giống với khí chất thân sĩ có lễ của hắn, tựa như muốn nuốt trọn cái người không nghe lời này, mang theo tính xâm lược mười phần. Cố Giai Mính kinh hãi cả người run lên, ném hộp kem trong tay, hoảng loạn muốn đẩy ra, giây tiếp theo đã bị đè lên tường, càng bị hôn sâu hơn. Cố Giai Mính hoàn toàn hoảng sợ, bắt lấy quần áo bên hông Mặc Uẩn Tề, chân tay luống cuống, đến bản thân mình là yêu tinh cụng quên. Độ ấm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, ôm Mặc Uẩn Tề, đáy lòng Cố Giai Mính đột nhiên khó chịu lên, khó chịu muốn khóc, không biết vì sao lại sinh ra cảm giác này, ngay sau đó chính là mừng như điên, là vui sướng mất mà tìm lại được, cảm giác ngực trống rỗng sau khi mất đi ký ức, giờ khắc này rốt cuộc đã lấp đầy. Vẫn chưa biết rốt cuộc mình bị làm sao, cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Mặc Trạch Dương ngủ mơ mơ màng màng, đôi mắt còn chưa mở đã chạy ra đây, câu đầu tiên khi hé miệng là: "Ba, có phải ba ăn vụng kem của con không!" Một câu của Mặc Trạch Dương, kinh động đến hai người đang hôn nhau. Động tác Mặc Uẩn Tề cứng đờ, dục cầu bất mãn khẽ cắn trên môi Cố Giai Mính, ánh mắt thâm thúy tựa như lốc xoáy hắc ám, có thể lôi kéo người tiến vào, nhấn chìm ở bên trong. Cố Giai Mính bị ánh mắt này dọa đến ngây người, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Mặc Uẩn Tề, không biết nên làm gì kế tiếp. Bị đôi mắt thanh thấu này nhìn, suýt nữa đã không áp được xao động tận đáy lòng, Mặc Uẩn Tề giơ tay che khuất đôi mắt Cố Giai Mính, quay đầu nhìn lại Mặc Trạch Dương đang đứng ở cửa dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, ai cũng không phát hiện miếng ngọc luôn không rời cổ của Cố Giai Mính tỏa ra một vầng sáng, từng chút từng chút tụ thành một sợi dây mắt thường khó có thể phân rõ, quyến luyến quấn lên tay Mặc Uẩn Tề, nhưng làm sao cũng không buộc được. Mặc Trạch Dương chớp mắt, bĩu môi nhìn nhìn hộp kem rơi trên mặt đất, không vui hỏi: "Hai ba ấy, ăn vụng kem của con, lúc con ngủ còn ngửi thấy mùi luôn này." Mặc Uẩn Tề cạn lời co rút khóe miệng, vì miếng ăn thôi mà? Cố Giai Mính rốt cuộc phản ứng lại, theo bản năng trả lời: "Không phải ba, cha con ăn đó!" Mặc Trạch Dương bĩu môi, "Ba từng nói rồi, nói dối không phải là bé ngan." Bé ngửi ra hết, hai người đều ăn! "Rồi, ăn thì ăn đi." Mặc Trạch Dương xoắn mông đi tới, một tay kéo Cố Giai Mính, kéo về phòng của mình, muốn ngủ cùng cậu. Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người bé, tâm tình vốn xao động lại không có cách nào áp xuống, vì sao trên người Mặc Uẩn Tề lại khiến cậu thấy quen thuộc, vì sao ngực lại đau? Cố Giai Mính tự hỏi hơn một giờ, từ khi có ký ức tới nay thì đó là thời gian tự hỏi dài nhất của cậu! Nghĩ nghĩ, không biết khi nào thì ngủ rồi. Tới sáng hôm sau cậu mới đột nhiên ý thức được, Mặc Uẩn Tề vốn dĩ tìm cậu là muốn nói chuyện gì đó, kết quả lại làm chuyện không đứng đắn. Hai người vừa chạm mặt, Cố Giai Mính sợ tới mức nhảy ra sau, tựa như một con hồ ly nhát gan thấy thợ săn, cậu chỉ muốn trốn thôi. "Giai Mính?" Mặc Uẩn Tề mở miệng gọi hắn lại, đáy lòng thở dài, tối hôm qua dọa cậu rồi. Cố Giai Mính thành thành thật thật đứng tại chỗ, nhấp miệng, phòng bị nhìn chằm chằm Mặc Uẩn Tề, người này thật sự có độc, dính vào chính cậu sẽ không bình thường. Mặc Uẩn Tề đi qua, giữ chặt tay Cố Giai Mính, làm lơ ánh mắt phòng bị của Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Tiếp tục nói chuyện anh tính nói với em tối hôm qua nào." Cố Giai Mính chớp chớp mắt, tạm ngưng chạy trốn, "Chuyện gì?" Mặc Uẩn Tề nghiêm túc nói: "Anh đăng ký Weibo, đã gửi tin nhắn cho em, em nhớ theo dõi." Cố Giai Mính: "............ Gì?" Mặc Uẩn Tề cười cười, ý vị thâm trường nói: "Nghe lời, về sau sẽ dùng đến." Cố Giai Mính nhún vai, bất đắc dĩ gật đầu, không hiểu lắm mớ kịch bản gian trá của nhân loại này. Cố Giai Mính cũng chỉ theo dõi mấy người, đột nhiên tăng một, tự nhiên khiến cho fans chú ý, mọi người thấy đó là một tài khoản vừa mới đăng ký, chỉ theo dõi một mình Cố Giai Mính, fans liền nghĩ đây là acc clone, lập tức lén lút theo dõi. ———— Cố Giai Mính lại nghỉ ngơi thêm một ngày, nên không thể không về đoàn phim, vì đuổi kịp cảnh quay, sáng 5 giờ hơn đã phải đi. Trước khi đi cậu lại lại dặn dò Mặc Uẩn Tề một lần, "Nhớ đón con, nhớ gọi điện thoại, nhớ video với tôi." Lúc Cố Giai Mính rời đi mỗi bước đều lưu luyến ngược lại lúc sau Mặc Trạch Dương biết Cố Giai Mính đi đóng phim, ngây ra một lúc đột nhiên nhảy cao lên, vui vẻ đứng lên ghế mở tủ lạnh lấy kem ra, "Con muốn ăn ba hộp kem! Ăn ba hộp!" Mặc Uẩn Tề nâng chân dài đi hai bước thành một đuổi theo thú con, nhẹ nhàng bắt giữ, ôm vào phòng ngủ, trước tiên mặc quần áo Cố Giai Mính đã chuẩn cho bé đã, một tay ôm con, một tay xách cặp, đi nhanh, động tác thập phần lưu loát. Mặc Trạch Dương: QAQ Lúc Cố Giai Mính đi không có chuẩn bị bữa sáng, thư ký Vương đã lấy lòng Mặc Trạch Dương thích ăn bánh bao nhỏ, còn có cháo nhừ, nhìn động tác Mặc tổng đút ăn cho con càng ngày càng thành thạo, thư ký Vương lặng lẽ xoa cái trán đầy mồ hôi. "Cha, cha đừng quên đón con." Dọc theo đường đi, Mặc Trạch Dương nhắc nhở Mặc Uẩn Tề ba lần. Bé con ngày thường hoạt bát, đột nhiên trở nên mẫn cảm, đáy lòng Mặc Uẩn Tề mềm nhũn, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, sờ đầu của bé, "Sẽ không quên, chúng ta ngoéo tay." Mặc Trạch Dương nháy mắt liền có tinh thần, tay nhỏ cuốn lấy tay to của Mặc Uẩn Tề, vui vẻ hỏi: "Buổi tối ba có trở về không?" Mặc Uẩn Tề: "...... Hẳn là sẽ không." Cố Giai Mính là mơ hồ chứ không phải ngốc, sao có thể khiến mình luôn bị thương được? Buổi tối, xác thật Cố Giai Mính không trở về, trong nhà không có ba, không có ba làm đồ ăn, cho dù ăn xong họp kem, Mặc tiểu nhãi con cũng có chút mất mát. Bé con yên lặng dùng cái muỗng múc miến trứng, cái miệng nhỏ nhồm nhèm, rất lâu cũng chưa ăn được mấy miếng. Mặc Uẩn Tề buông đũa, quan tâm hỏi: "Không thích ăn?" "Muốn ăn cơm ba làm." Mặc tổng: "......" "Muốn ăn gà." Mặc tổng lập tức cầm lấy di động, "Muốn ăn kiểu nào?" Hắn phái người lập tức đi làm. Mặc Trạch Dương buông cái muỗng, trong mắt hơi hơi vui, "Muốn ăn KFC, muốn đến tiệm thức ăn nhanh." Mặc tổng trầm ngâm ba giây, lập tức đứng lên, ôm Mặc Trạch Dương từ trên ghế xuống, nói đi là đi. Mặc Trạch Dương vui vẻ cười, giờ khắc này cảm thấy cha mình chính là superman, Tuyệt đối là nam tử hán, phái hành động! ———— Mùa hè không thiếu nhất chính là muỗi, đặc biệt là ở vùng hoang vu dã ngoại, muỗi giống như tổ chức thành đoàn xuất động, xem con ngươi như bánh trái, không chích một cái thì rất ngại nói bản thân là loài hút máu. Người trong đoàn phim tụm lại thành tốp ba tốp năm, một người cầm cây quạt hương bồ trong tay, không ngừng quạt, còn có người cầm thuốc đuổi muỗi và dầu thơm, thỉnh thoảng phun lên người mình, cho dù như vậy, làn da lỏa lồ bên ngoài vẫn bị chích đầy. Có nhân viên công tác vì phòng muỗi, tình nguyện nóng cũng phải mặc áo dài quần dài. Lại nhìn Đặng Hưng xem, quả thực là được muỗi yêu mến nhất, đêm nay cũng rất quái dị, trước kia đám muỗi luôn đeo bám nhân viên đoàn phim, đêm nay mục tiêu công kích hàng đầu biến thành Đặng Hưng, đầu của mỗi một con đều siêu to khổng lồ, bảo đảm chích một cái là xuất hiện vệt đỏ ngay. Vì không để mặt mình bị chích, ảnh hưởng ngày mai đóng phim, Đặng Hưng lấy miếng vải trùm lên mặt, chẳng khác gì ăn trộm. Bàn chân Cố Giai Mính đặt trên cỏ, mặc áo thun ngắn tay màu xanh, phía dươi mặc quần jean lửng, lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Bên trái bên phải cậu là Bùi Bằng và Bạch Vũ, ba người nắm chặt trong tay mấy tấm bài, phía trước để một miếng vải trắng, đang đấu địa chủ. Bên cạnh ba người đến một con muỗi cũng không có, có thể nói là một kỳ cảnh trong đoàn phim! Đặng Hưng bị chọc tức dậm chân, hắn không thể hòa vào cái vòng nhỏ hẹp đó được, Cố Giai Mính không dẫn hắn chơi. Hắn diễn vai ác không sai, nhưng bên ngoài cũng rất giống vai ác, bọn họ làm gì cụng không mang hắn theo, Bạch Vũ bám Cố Giai Mính như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Bùi Bằng thích náo nhiệt, ban đầu còn gọi hắn chơi cùng Cố Giai Mính bọn họ, bị hắn cự tuyệt mấy lần cũng không kêu hắn nữa, dù sao địa vị của người ta lớn hơn hắn, không cần lần nào cũng nhân nhượng hắn. Trợ lí Đặng Hưng đồng tình nhìn hắn, khuyên nhủ: "Anh Hưng, anh cũng trò chuyện với bọn họ đi, đừng đợi ở đây như ông già, đều là người trẻ tuổi, một lát lại túm tụm chơi rồi." Đặng Hưng bĩu môi, "Không đi! Ba người kia xấu quắc chứ gì, nên muỗi cũng không ăn!" Cố Giai Mính nghiêng mắt thoáng nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Đặng Hưng có phải đang trừng tôi hay không?" Bùi Bằng bất đắc dĩ, "cậu thu liễm tí đi, đừng để phóng viên chụp phải." Hiện tại đã có phóng viên phát hiện bọn họ, lúc này không biết đang núp ở đâu. Cố Giai Mính không sao cả nhún nhún vai, "Được rồi, muỗi sẽ thay tôi báo thù." Bạch Vũ đi theo gật đầu gật đầu, thần tượng của tui lợi hại vây đó, có thể chỉ huy muỗi. Bùi Bằng: "......" Căn bản không hiểu nổi mạch não của hai người này! Chơi xong một ván, di động Cố Giai Mính vang lên, Cố Giai Mính nhanh chóng móc ra nhìn, là Mặc Uẩn Tề gọi video tới. Cố Giai Mính chạy chậm đến phía sau cái cây tránh ánh nhìn của người khác, vừa mở ra đã thấy hình ảnh Mặc Trạch Dương đang gặm đùi gà ở KFC. Cố Giai Mính: Sao hai người lại ra ngoài ăn? Trong nhà không ai đưa cơm à? Cố Giai Mính hơi nhướng mày, cậu không ở nhà, hai cha con lại không thèm ăn cơm nhà, một hai bữa còn đỡ, mỗi ngày đều như vậy chẳng phải đói đến gầy sao? Mặc Uẩn Tề: Có cơm, yên tâm, hôm nay đóng phim có mệt không? Cố Giai Mính câm nín trả lời không mệt, Mặc tổng thật là tích chữ như vàng, ngắt câu đột ngột ghê, thôi, may là cậu miễn cưỡng nghe hiểu. Mặc Uẩn Tề: Vậy là tốt rồi, ở đâu đấy? Có quen không? Đề tài lập tức nói mãi không xong, Cố Giai Mính dứt khoát ngồi tại chỗ, tâm sự với Mặc Uẩn Tề. Bùi Bằng và Bạch Vũ đợi trong chốc lát, phát hiện Cố Giai Mính không trở về, không yên tâm chạy ra nhìn, dù sao người ở đây thưa thớt, cỏ dại mọc um tùm, vạn nhất có rắn độc gì đó, thì rất nguy hiểm. Hai người vừa thấy, giỏi rồi, còn nói chuyện được đây này. Tưởng tượng đến người đang nói chuyện phiếm với Cố Giai Mính, Bùi Bằng lắc lắc đầu, "Ok, trong chốc lát cậu ấy cũng không về đâu, hai ta trở về chơi vẽ vương bát(?) đi." Bạch Vũ kinh ngạc đến ngây người, con người có nhiều trò thật lợi hại, còn có thể rút vương bát nữa! (?): Đầu tiên hãy chuẩn bị một bộ bài. Sau đó rút một tấm bài và xáo trộn các tấm còn lại cho tất cả những người tham gia. Sau khi trò chơi bắt đầu, trước tiên hãy lấy ra tất cả các cặp trong tay của bạn. Sau đó, người đầu tiên rút bài từ tay của người thứ hai, điều này sẽ xảy ra để tạo thành một cặp với bài trên tay của anh ta, sau đó cặp đó được lấy ra, và sau đó người thứ hai rút bài từ tay của người thứ ba, v.v. Khi chỉ còn một người có bài trong tay, người đó là rùa (hay còn gọi là vương bát). Đối với các trò chơi bài, trước tiên hãy rút một quân bài từ bộ bài và thắt lại (nói chung là mọi người không biết quân bài nào đã được rút ra, nếu đó là trò chơi khiến vua rút lui thì gọi là vẽ ma),sau đó mọi người ghép các quân bài hiện có. Sau khi bài được chọn ra, các quân bài của nhà cái được rút ra theo thứ tự, nếu là một cặp thì chúng sẽ bị loại bỏ, để xem cuối cùng ai còn lại một lá bài. Editor: Mình không biết rõ tên cách chơi, ai biết thì giúp mình nhé:V ———— Lảm nhảm với Cố Giai Mính hai mươi phút, Mặc Trạch Dương cũng ăn no chơi đủ rồi, tâm tình vui vẻ. Mặc Uẩn Tề nói với Cố Giai Mính bọn họ phải về nhà, về đến nhà lại nói tiếp. Hai cha con ra cửa, cách đó không xa trên một chiếc xe, ánh đèn đột nhiên chợt lóe, Mặc Uẩn Tề dừng lại bước chân, nhíu mày nhìn thoáng qua bên kia, mặt vô biểu tình ôm Mặc Trạch Dương nhanh chóng rời đi. Khí chất của Mặc Uẩn Tề n, hẳn là phải ra vào các nhà hàng Michelin(?),hiện tại lại dẫn một đứa trẻ rất giống hắn đến ăn KFC, tuyệt đối là đặt đứa nhỏ ở đầu quả tim, không phải con trai của mình sao có thể cưng như vậy? Người ta không chỉ bát quái về người trong giới giải trí, mấy chuyện của hào môn thế gia cũng có rất nhiều người muốn ăn. Mặc Uẩn Tề vị nổi danh là người đàn ông độc thân kim cương vậy mà lại giấu đứa con trong giá thú, tuyệt đối có thể trở thành tin tức hót hòn họt! (?): Là những nhà hàng được gắn sao Michelin, sao Michelin được xem như là biểu tượng của ngành ẩm thực, nhà hàng nào được nhận nghĩa là được đánh giá rất cao và danh giá. Có được thứ mình muốn rồi, chiếc xe kia lập tức khởi động chạy đi, lúc này người trẻ tuổi ăn mặc bình thường đi qua, mỉm cười gõ gõ cửa sổ xe. Một người đàn ông hơn bốn mươi mở cửa sổ ra, vô tội hỏi: "Hai vị có việc?" Một người tuổi trẻ ghé vào trên cửa xe, mỉm cười nói: "Làm nghề này hẳn mọi người nên biết có một số việc thấy rồi thì dù có nghẹn chết cũng không thể nói ra, sau khi nói rồi không chỉ không kiếm được tiền, còn mất mạng. Lần sau còn bộp chộp vậy nữa, tay súng bắn tỉa có thể xem ông là phần tử nguy hiểm trực tiếp bắn chết, ông có tin hay không?" ———— "Cha, con ngủ không được." Lần đầu tiên nằm ngủ bên cạnh Mặc Uẩn Tề, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cảm thấy mới mẻ đồng thời rất hưng phấn, cái ôm của cha bé không giống như ba. Mặc tổng nghiêng thân, nhẹ giọng dỗ "Ngủ không được thì đếm cừu đi." Mặc Trạch Dương vặn ngón tay: "Một con cừu, một con cừu, một con cừu,...... Một con lạc đà Alpaca, một con cừu, cha có phát hiện trong đàn cừu có một con lạc đà trà trộn vào không?" Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật, bất đắc dĩ dỗ: "Không cần đếm ra miệng, con nhủ thầm trong lòng thôi." Một đứa trẻ nhỏ xíu, không biết lấy đâu ra nhiều tinh thần vậy, tựa như môtơ sung điện, không ngừng chạy, Mặc tổng mệt tâm không muốn nói chuyện. Càng ngày càng đau lòng Cố Giai Mính, không biết cậu vì nuôi đứa nhỏ này, ăn bao nhiêu khổ. Mặc Trạch Dương nhắm mắt lại bắt đầu đếm ngón tay, không dựa vào ngón tay thì rất dễ sai. Mặc tổng mặt vô biểu tình nhìn bé đếm, đếm một hồi, Mặc Trạch Dương: "Cha ơi con không muốn đếm cừu, con muốn đếm lạc đà Alpaca." Mặc tổng ngáp một cái, "Được." "Một con lạc đà Alpaca, một con lạc đà Alpaca, lại một con lạc đà Alpaca, một con lạc đà, cha có phát hiện một con lạc đà chạy theo sau đàn Alpaca không?" Mặc tổng: "......" "Cha, tòn đếm cừu nhé." Mặc tổng không muốn nói chuyện nữa. Mặc Trạch Dương đếm cừu, một lúc sau bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp, bé con chưa ngủ, Mặc tổng làm việc cả ngày rồi. Mặc Trạch Dương lắc lắc đầu dưa nhỏ, cố sức kéo chăn qua, đắp cho cha bé, mình thì chui vào trong lòng ngực đối phương, bất đắc dĩ thở dài. Nhân loại thật sự rất hay mệt mỏi. Thôi, ngủ vậy. Cố Giai Mính ôm di động nằm ở trong lều lăn qua lộn lại ngủ không được, thỉnh thoảng nhìn ảnh của nhãi con nhà mình một cái, u buồn không kềm chế được. Nhớ quá. Cũng không biết lần đầu tiên Mặc Uẩn Tề chăm sóc nhãi con có chịu nổi không, người cần lo lắng, vậy mà là Mặc Uẩn Tề. Cố Giai Mính như hỏng mất ôm đầu lăn lăn lăn trong lều, lăn nửa đêm. ———— Ngày hôm sau là thứ bảy, Mặc tổng ôm con nghênh đón ngày khó khăn nhất đời này. Bởi vì phải trông Mặc Trạch Dương, hôm nay Mặc tổng không có đến công ty, ở nhà chủ trì hội nghị network. Mở họp được một nửa, Mặc Trạch Dương mở cửa, đáng thương hề hề nói: "Cha ơi, con muốn ỉ*!" Cũng không biết mình có thể làm gì nữa- Mặc tổng: "......" "Cha ơi, WC không có giấy vệ sinh, cha mua được không?" Mặc tổng cũng không dạo siêu thị: "......" "Cha, con không nín được." "...... Vậy con, đi WC?" Mặc Trạch Dương sắp khóc, "Không có giấy thì ỉ* thế nào? Con muốn cởi quần!" Khóe miệng Mặc tổng giật giật, logic không có giấy(?) liền thì không thể ị là thế nào...... Tâm tình Mặc tổng phức tạp đẫn Mặc Trạch Dương vào WC, tìm khắp nhà, tìm thấy một bịch khăn giấy ướt, hắn thương lượng hỏi: "Có thể dùng cái này đỡ không?" (?): Mọi người đừng ngạc nhiên, tại TQ có vòi xịt đít đâu:))),toàn xài giấy thôi. Mặc Trạch Dương phồng quai hàm, giống một con heo đang tức giận, bé nghiêm túc nói: "Cha, chờ cha già rồi, con tuyệt đối sẽ không dùng miếng giấy ướt nhẹp chùi đít cho cha." Rất có tính uy hiếp. Mặc tổng dừng một chút, yên lặng bỏ khăn giấy ướt, cuối cùng nhớ tới trên bàn còn một bịch giấy ăn. Tiểu Mặc tổng rốt cuộc có giấy chùi đít: Hừ! ╭(╯^╰)╮ Mặc tổng không thể lo hết mọi việc trong một lúc được, rơi vào đường cùng mời người, triệu hồi lão quản gia trong nhà. Nhưng trước khi gọi quản gia lại, Mặc Uẩn Tề vẫn trưng cầu ý kiến của Cố Giai Mính trước. Cố Giai Mính nhận điện thoại, câu đầu tiên hỏi chính là: "Ông ấy biết nấu cơm, biết làm việc nhà sao?" Mặc Uẩn Tề nhẹ giọng giải thích nói: " Ngài Buck là lão quản gia, tự nhiên là cái gì cũng biết. Ông từ nhỏ là cô nhi được nhà họ Mặc gia thu dưỡng, trải qua huấn luyện và giáo dục nghiêm khắc, hai mươi tuổi bắt đầu phục vụ nhà họ Mặc, hơn ba mươi tuổi làm người hầu bên cạnh anh, cho tới bây giờ cũng đã hơn ba mươi năm, chưa bao giờ phạm sai lầm." Ngài Buck được Mặc tổng tín nhiệm, lần này vì Mặc Trạch Dương, lão Buck lại lần nữa rời núi —— trông con! Khóe miệng Cố Giai Mính gợi lên tới, đôi mắt cười thành một vòng cung, "Được, có thể chăm sóc các anh là được, đỡ cho hai cha con anh không có cơm ăn." Ngữ điệu Mặc Uẩn Tề càng thêm nhu hòa, "Lo lắng cho chúng ta?" Cố Giai Mính lập tức biến sắc mặt, làm ra vẻ giải thích: "A! Tôi chỉ lo cho con thôi, ai lo cho anh chứ Mặc Uẩn Tề cười khẽ một tiếng, "Cuối tuần đi thăm em nhé?" "Đừng tới, điều kiện ở đây không tốt, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ đổi địa điểm quay, diễn viên chính có một nửa ngày nghỉ, tôi sẽ về nhà." "Ba!"Mặc Trạch Dương ngồi ở trong lòng Mặc Uẩn Tề nghe người lớn nói chuyện đứng đắn xong, cuối cùng không nhịn được, kêu thật to xém nữa khiến Cố Giai Mính nhảy dựng lên, quanh đây đều là người, khó bảo toàn có người tai thính, nghe thấy bé kêu cậu là ba. "Ba, sáng hôm nay buổi sáng chúng con đến hàng bánh bao nhà Giang Nam, ăn thật ngon! Cha còn mua máy bay nhỏ cho con này, gấu bông tàu ngầm, còn đáp ứng con ngày mai dẫn con đi xem gấu trúc nữa!" Mặc Trạch Dương vui vẻ ôm cổ Mặc Uẩn Tề, pi một ngụm, nhìn ở việc cha mua đồ chơi lấy lòng con, sẽ không mách chuyện hồi sáng "Không có giấy đi ỉ*". Mặc Uẩn Tề vui mừng sờ sờ đầu dưa của thú con, ôi con ngoan ~ Cố Giai Mính vốn dĩ mỉm cười, mặt dần dần gục xuống, Mặc Uẩn Tề quá xấu rồi! Vậy mà tiến công bằng đồ chơi! Thú con muốn làm phản rồi! Đặng Hưng ngồi ở sau lưng Cố Giai Mính, đang chờ hóa trạng lại hung hăng véo vào đùi mình, không cho mình lộ ra biểu tình khiếp sợ, đáy lòng lại nổ tung: Cố Giai Mính kết hôn, còn có con?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]