Editor: Gấu Lam Lúc Cố Giai Mính đến hội trường, đã có không ít người, là cây rụng tiền của Hồng Sâm điện ảnh, Trịnh Học Thiệu thật sự rất đắn đo với thân phận của Cố Giai Mính, tới sớm thì bị người coi khinh, tới chậm lại có vẻ tự cao tự đại. Hội trường đã phủ kín thảm đỏ, mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong, đều đã nhét đầy phóng viên. Cố Giai Mính vừa đến, chung quanh vô số đèn flash đồng thời sáng lên, Cố Giai Mính mỉm cười vẫy tay với phóng viên, quan tâm hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?" Ảnh đế bình dân như vậy đã ít thấy,tính tình Cố Giai Mính cũng là tốt có tiếng, rất nhiều phóng viên từng phỏng vấn cậu, đều có ấn tượng tốt, vừa nghe hỏi chuyện đã cướp lời: "Không có!" Cố Giai Mính cười ha hả buông tay, "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy." Phóng viên nói chuyện được với Cố Giai Mính còn nói giỡn, "Nghe nói bên trong có không ít đồ ăn ngon, anh Mính ăn nhiều một chút!" Cố Giai Mính nhướng mày, kinh hỉ nói: "Còn có chuyện tốt như vậy à!" Dẫn tới một đám phóng viên cười ha ha. Trịnh Học Thiệu nhìn nghệ sĩ một tay mình nâng đỡ, tâm tình có chút phức tạp. Nào có người có thể khiến tất cả mọi người thích, Cố Giai Mính thoạt nhìn không tim không phổi lại làm được. Hơn nữa vận khí Cố Giai Mính siêu tốt, người tốt với cậu thì sống khá được, còn hại cậu thì gặp đủ loại xui xẻo, đây có tính là ông trời chiếu cố không? Hôm nay cao tầng công ty đều tới, minh tinh không nhiều lắm, tất cả đều là nhân vật trong giới giải trí, Trịnh Học Thiệu mang Cố Giai Mính dạo qua một vòng, thăm hỏi một lần sau đó liền đi kiếm mấy nhân viên cao cấp trong công ty tìm hiểu tin tức. Cố Giai Mính tủng tủng cái mũi, từ trong góc ngửi thấy mùi bánh kem hạnh nhân! Theo vị ngọt của bánh kem, lướt qua một hành lang thật dài, ánh mắt Cố Giai Mính sáng lên, rốt cuộc tìm được bánh kem cậu thích ăn nhất rồi! Mũi yêu tinh quá thính, cũng không có cách nào ┑( ̄Д  ̄)┍ Ban tổ chức có bố trí một góc riêng, đại khái là muốn cho người ta một nơi nghỉ ngơi, Cố Giai Mính như nhặt được bảo bối, bưng toàn bộ bánh kem trốn vào đó. Ở đây ánh đèn lờ mờ, khẳng định không có người quấy rầy. Dùng đao cắt một miếng bánh kem rất lớn, Cố tiểu yêu yên lặng khen mình dưới đáy lòng. Lúc này, tổng giám đốc Hồng Sâm điện ảnh đi lên đài, bắt đầu bài diễn thuyết của hắn. Hắn nói một chút về phương hướng phát triển sau này của công ty cùng với một vài điều chỉnh, mọi người ở đây đều nghe rất tập trung, còn Cố Giai Mính đã ăn xong một ổ bánh kem to, uống hết đồ uống sau đó duỗi tay đi lấy miếng thứ hai, phía sau đột nhiên có một người đi tới, thân hình cao gầy vừa lúc bao trùm lấy Cố Giai Mính trong một góc tối tăm. Cố Giai Mính ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa phun hết đồ uống trong miệng. Mặc tổng mặc tây trang màu đen hoàn toàn đối lập với Cố Giai Mính ăn mặc phong lưu không kềm chế được, càng có vẻ thành thục ổn trọng, Cố ảnh đế vừa nhìn đã thấy thuộc về loại không đáng tin rồi, Mặc Uẩn Tề kéo ghế qua ngồi đối diện Cố Giai Mính, ngồi xếp bằng, chặn lối đi nhỏ hẹp, nhốt Cố Giai Mính bên trong, cậu ra không được, người khác cũng không vào được. Đã bắt thành công! Biết Cố Giai Mính sẽ không như những kẻ khác cố xoát độ tồn tại, bắt cậu đi xã giao không bằng cho cậu một khối bánh kem càng có lực hấp dẫn hơn, cho nên Mặc tổng đã cho người chuẩn bị một góc tối tăm như thế, còn đặt bánh kem Cố Giai Mính thích nhất ở đây, nếu cậu muốn tránh ở trong góc, phát hiện bánh kem khẳng định sẽ tiến vào góc riêng này. Mặc tổng tự mình động thủ, lại cặt một miếng bánh cho Cố Giai Mính, ngữ điệu nhu hòa nói: "Ăn đi." Cố Giai Mính trừng lớn đôi mắt, "Anh không phải không tới sao? Thú con đâu?" "Thư ký Vương đang chơi cùng nó, yên tâm đi." Lúc này tổng giám đốc đã nói xong, cuối cùng thật đáng tiếc nói: "Khiến người tiếc nuối chính là, Mặc tổng đêm nay có việc, không thể tham dự hoạt động đêm nay, mọi người chơi vui vẻ." Cố Giai Mính nhìn người trước mắt, yên lặng trợn trắng mắt. Kẻ lừa đảo! Thú hai chân quả nhiên là sinh vật dối trá nhất! Một người lớn như vậy ngồi ở đây, ông lão kia lại nói Mặc Uẩn Tề không rảnh, lừa kẻ ngu nào vậy! Nhưng mà, "Đám ngu" đó một bên vỗ tay một bên rất phối hợp biểu đạt sự tiếc nuối. Cố Giai Mính tấm tắc miệng, nhân loại dối trá! Mặc Uẩn Tề móc trong túi móc ra một tấm khăn tuyết trắng, lau bơ dính trên khóe miệng Cố Giai Mính, trầm giọng thúc giục cậu: "Chỉ có thể ăn thêm miếng này thôi, lát nữa chúng ta về nhà ăn cơm." Cố Giai Mính khẩn trương đứng lên, hai tay đập lên tường gỗ, cẩn thận đánh giá chung quanh, phát hiện không có ai lại đây, lúc này mới yên tâm, hạ giọng bất mãn nói: "Anh nói chuyện cẩn thận một chút, ỡ đây còn có phóng viên, nếu không cẩn thận quan hệ của chúng ta sẽ bại lộ đó." Khóe miệng Mặc Uẩn Tề nhẹ cong, bỡn cợt nhìn cậu, "Vậy em nói, chúng ta có quan hệ gì?" Động tác vừa rồi của Cố Giai Mính, làm hắn nghĩ tới động vật nhỏ khi nghe thấy gió thổi cỏ lay lập tức thật cẩn thận quan sát địch, động tác đáng yêu hoàn toàn quấy rầy tâm cảnh vững vàng của Mặc tổng, làm hắn muốn trêu chọc Cố Giai Mính ý. Ai ngờ Cố Giai Mính không có ý che dấu, cũng không có ngượng ngùng, nói trắng ra: "Quan hệ cùng nhau nuôi con." Mặc tổng mỉm cười nhướng mày, "Chẳng lẽ không phải quan hệ cùng nhau sinh con sao?" Trong đầu Cố Giai Mính đột nhiên hiện lên mọt vài hình ảnh, sắc mặt nháy mắt đỏ lên, xù lông nhào qua, che lại miệng của Mặc tổng, "Lại nói bậy tôi sẽ khiến anh nghẹn chết, anh tin không?" Mưu sát chồng gì đó, thực thuận tay! Ý cười nơi đấy mắt Mặc Uẩn Tề càng sâu hơn, một tay đẩy cái bàn ngăn cách hai người đến sát tường, một tay khác ôm eo Cố Giai Mính, ngay lúc Cố Giai Mính còn chưa kịp phản ứng liền ôm cậu, chôn mặt vào ngực Cố Giai Mính n, ngẩng đầu thâm tình nhìn người trước. Nếu muốn nghẹn chết hắn, như vậy động thủ càng tiện hơn rồi. Cố Giai Mính cúi đầu, thân thể cứng đờ nhìn đôi mắt thâm thúy, dưới vẻ bình tĩnh đạm nhiện của Mặc Uẩn Tề thế nhưng ẩn giấu tình cảm nóng cháy, ở trong hoàn cảnh tối tăm, Mặc Uẩn Tề cũng không hề che dấu tâm tư của mình. Cố Giai Mính cảm nhận được độ ấm của đối phương, có một ảo giác như bừng tỉnh, phảng phất về 5 năm trước, cái ôm quen thuộc lại xa lạ làm cậu nói không rõ đó là cảm giác gì, 5 năm trước đều tái hiện lại trong đầu, trái tim Cố Giai Mính dần dần căng lên, đột nhiên, ngực đau. Vì sao lại đau chứ? cậu không rõ, tình cảm con người vì sao lại kỳ quái thế, làm thân thể theo cảm xúc sinh ra cảm giác không giống nhau. Muốn quên vì sao không thể quên được? Cậu từ đâu tới còn không biết, cũng không nhớ nổi mặt người ta, cố tình, 5 năm sau một lần nữa nhìn thấy Mặc Uẩn Tề, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Tình cảm của con người, quả nhiên là thứ kỳ quái. Không dám nhìn đôi mắt này thêm, Cố Giai Mính thực trẻ con che kín mắt của Mặc Uẩn Tề, trái tim sớm nhảy với tần suất khác thường, vừa thấy người này là mình lại không bình thường, Cố Giai Mính thầm mắng một câu ở trong lòn, có lẽ người này chính là kiếp nạn của cậu, không thể trốn được. Mặc Uẩn Tề cười khẽ một tiếng, tiếng nói trầm thấp mang theo sung sướng nhợt nhạt, trong không khí ái muội có vẻ phá lệ gợi cảm, tay Cố Giai Mính run lên, khẩn trương hỏi: "Anh cười cái gì?" "Cười em." Mặc Uẩn Tề ôn nhu vỗ vỗ eo cậu, "Không sao, chờ đến khi em muốn nói thì thôi, dựa theo tuổi thọ trung bình của người hiện đại, anh vẫn có thể chờ em thêm 50 năm nữa." Ngực Cố Giai Mính đột nhiên tê rần, tựa như bị thứ gì đâm vào, chưa kịp nghĩ, cậu đã vội móc ra Thanh Li quả Bạch Vũ cho cậu, bỏ vào miệng Mặc Uẩn Tề trong tích tắc, cậu sẽ không để hắn chết sớm như vậy, nợ còn chưa trả hết, hắn chết rồi cậu trả thế nào, làm sao tu thành chính quả chứ? Thâm tình thổ lộ, lại được đến một miếng trái cây sấy bỏ vào miệng, Mặc tổng cũng một đầu hắc tuyến, tâm tình cũng giống như quả sấy khô, chua chua ngọt ngọt. Nhìn Mặc Uẩn Tề nuốt xuống rồi, lúc này Cố Giai Mính mới đẩy cái tay trên eo, ra vẻ bình tĩnh ho khan một tiếng, lạnh mặt nói: "Tôi muốn đi toilet!" Ở trong không gian nhỏ hẹp, làm cậu thấy thật nguy hiểm, sẽ khiến thân thể cậu không khống chế được, nguy hiểm đến từ chính nhân loại yếu ớt trước mắt. Nếu không phải pháp luật quy định yêu tinh động thủ với con người sẽ bị lưu đày, cậu thật muốn trói Mặc Uẩn Tề lại, kiểm tra xem hắn có dùng vu thuật hay không. Nghĩ đến đây, Cố Giai Mính chột dạ nhìn Mặc Uẩn Tề, lúc trước cậu phong ấn ký ức hắn, có tính là động thủ với con người không? Mặc Uẩn Tề nhìn thấy ánh mắt đó, cũng đứng lên đi theo, "Muốn anh đi cùng em không?" "Không cần!" Cố Giai Mính giơ tay đẩy, thiếu chút nữa lòng bàn tay đã đánh vào ót Mặc Uẩn Tề, "Thú hai chân như anh có thể nói là nhân trung long phượng hoàn mỹ làm sao lại dính dáng đến nơi như toilet chứ? Anh hẳn không cần ị phân đi tiểu đâu, đứng ở bên cửa sổ uống uống gió là có thể sống, ông chủ phải có khí chất của ông chủ!" Cố Giai Mính nói hươu nói vượn một hồi, thành công hù Mặc tổng ngơ ngác, Mặc tổng nghi hoặc nhướng mày, thú hai chân? Không chờ Mặc Uẩn Tề phản ứng lại, Cố Giai Mính đã chạy ra, tốc độ nhanh như một cơn gió, Mặc Uẩn Tề nhìn bóng dáng cậu, đáy mắt hiện lên vài phần tìm tòi nghiên cứu, cái tốc độ này, mắt thường cũng không bắt kịp. Lúc này, một người trẻ tuổi dẫn Trịnh Học Thiệu đi vào trong góc này, cung kính nói: "Mặc tổng, ngài Trịnh tới." Mặc Uẩn Tề đè nén nghi hoặc dưới đáy lòng, bất động thanh sắc đánh giá Trịnh Học Thiệu, đột nhiên duỗi tay, mỉm cười nói: "Chào anh, tôi là Mặc Uẩn Tề, vị hôn phu của Giai Mính, cha Mặc Trạch Dương, mấy năm nay cha con bọn họ ít nhiều cũng được ngài Trịnh chiếu cố, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Trong lòng bất ổn, ba Trịnh con đang âm thầm suy đoán Mặc tổng tìm hắn làm gì nhanh chóng vươn hai tay, khẩn trương bắt tay với đối phương, kích động nhéo nhéo ngón tay, không dám tin tưởng nhìn vị tổng tài trẻ tuổi thân sĩ lại giàu có trước mắt, lúc này thật muốn gõ lên cái ót xinh đẹp của Cố Giai Mính chỏi cậu một chút: Người như vậy cậu còn đào hôn, cậu bị ngốc phải không??? ———— Cố Giai Mính mở đầy bồn nước ở trong toilet, nhanh chóng lấy nắp đậy lên, nước chảy xuống như lốc xoáy, sau đó bang một tiếng, bọt nước văng khắp nơi! Toàn thân Cố ảnh đế cũng không dính một giọt nước nào, vỗ vỗ ngực, sảng khoái! Xúc cảm lạnh lẽo trên tay truyền vào đại não, Cố tiểu yêu rốt cuộc bình tĩnh lại, banh mặt đi ra toilet, đột nhiên thấy được phía tường cách ba mét có hai người trốn ở đó, vốn dĩ cậu cũng không để ý, vừa định nhấc chân, liền nghe được ba chữ "Cố Giai Mính" chui vào lỗ tai. Không có biện pháp, lỗ tai Cố tiểu yêu quá thính, người khác hơn mấy mét dù dán mặt nói nhỏ cậu cũng có thể nghe thấy. Cố Giai Mính vừa nâng chân ra ngoài liền thu lại, lén lút dán sát vào tường —— nghe lén! Ai dám nói bậy tui đó? Ai?! Tác giả có lời muốn nói: Cố tiểu yêu ngồi xổm góc tường vẽ xoắn ốc: "Vì sao tui lại không hiểu tình cảm của con người chứ?" Hắc miêu: "Sẽ hiểu, ngủ nhiều thì hiểu thôi." Mặc tổng: "Em ấy khi nào mới thừa nhận là em ấy yêu tôi?" Hắc miêu: "Sẽ thừa nhận, ngủ nhiều thì thừa nhận thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]