Editor: Gấu Lam
Nhìn bộ dáng không tim không phổi này của Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu nhăn nhăn mày, ngay từ đầu anh đã hoài nghi thân phận của Cố Giai Mính, trẻ mồ côi từ trong núi đi ra nào có ai trưởng thành thành như vậy đâu, rõ ràng là một tiểu thiếu gia không biết nhân gian hiểm ác, được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn ở trong tháp ngà. Trịnh Học Thiệu cũng may mắn, may mắn lúc ấy người Cố Giai Mính gặp được chính là hắn, nếu là người đại diện vô lương khác, phải chăng sẽ bán cậu đi mất?
Cũng may mắn mình đối xử với cậu tốt, bằng không hôm nay đã không thể đứng ở chỗ này, người nhà cậu có thể "xử đẹp" anh đó.
Ba Trịnh vỗ bả vai Cố Giai Mính, giống như một vị cha già, nói lời thấm thía khuyên "Đại khuê nữ" không hiểu chuyện nhà mình, " Bây giờ đào hôn bị bắt, cậu cũng đừng lăn lộn nữa, con cũng lớn bằng này đúng không? An ổn sống với nhau đi."
Lên làm tổng tài phu nhân, từ đây nhân sinh của cậu sẽ phát đạt ngay!
Phòng làm việc của chúng ta nhờ quan hệ bám váy mà càng ngày càng tốt!
Vì ngày mai huy hoàng, cũng vì Cố Giai Mính và đứa trẻ, ba Trịnh lập tức xác định được vị trí của mình sau này: Bà mối!
Cố Giai Mính ghét bỏ nhìn hắn, nếu có thể giải quyết đơn giản như vậy, cậu còn chạy làm gì? Cô vợ đẹp như vậy ai không muốn? Nhưng bốn chữ nhân yêu thù đồ, chính là thứ ngăn cách bọn họ, bọn họ sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cha-ruot-cua-con-trai-tim-toi-cua/986371/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.