Sau hai ngày ngủ đến tối tăm trời đất ở nhà, đã đến ngày tổ chức tiệc mừng 100 ngày của con Trúc Nghi.
Trước khi ra ngoài, Tống Chân đầu óc quay cuồng tìm quần áo, đang nghĩ xem nên ăn mặc sao cho phù hợp thì Trúc Tuế đã đưa tay từ phía sau lưng chọn một chiếc áo len lông thỏ màu trắng và một áo khoác cho nàng.
Tống Chân ngẩn người nhìn một lúc, vẫn chưa nhận lấy.
"Chị mặc như vậy có hơi..." Đơn giản quá không?
Trúc Tuế trực tiếp nhét cả quần áo cả móc áo vào tay nàng, "Mặc như vậy mới ấm, chỗ tổ chức tiệc hôm nay không có nhiều máy sưởi đâu, với lại cũng không cần mặc đẹp làm gì, mọi người đến để xem em bé mà."
Nghe cũng hợp lý.
Tống Chân do dự một chút, Trúc Tuế lại đẩy nàng, tước quyền tự do quyết định nói, "Nhanh đi thay đồ đi nào, gần đây ngày nào cũng tăng ca, không tập thể dục nhiều, bây giờ chị mặc đồ đẹp nhưng mà không giữ được ấm, đi về kiểu gì cũng bị cảm lạnh, mấy ngày nay đang là đợt rét đầu xuân đấy."
Tống Chân còn đang không biết hôm nay là hôm nào, nghe đến chữ "Xuân" cũng ngơ ngác.
Đối với Tống Chân thời điểm nàng có ấn tượng nhất vẫn là đợt rét đậm mùa đông khi thử nghiệm lâm sàng vừa thành công.
Trúc Tuế liếc nhìn vẻ mặt của nàng rồi cười nói, "Trong đầu chị bây giờ vẫn là mùa đông à? Xem ra văn phòng của Viện nghiên cứu khoa học cũng tốt ha, ít nhất thì máy sưởi đủ tốt để làm người ta không cảm nhận được chút thay đổi thời tiết nào."
Việc Tống Chân không cảm nhận được thay đổi của thời tiết, thật ra Trúc Tuế có thể hiểu được.
Bởi vì sợ Quân khu III lại bày trò trì hoãn, cho nên trong những ngày cuối cùng của thử nghiệm lâm sàng, nhóm hai khoa Tuyến tố vô cùng bận rộn, không ngày nào ngơi nghỉ, khi tết đến, Trúc Tuế muốn đưa Tống Chân về nhà, còn suy nghĩ xem nên nói với nàng thế nào, nhưng hóa ra là cô quá ngây thơ rồi, nói cái gì mà nói, Tống Chân còn chẳng có chút thời gian nào để ăn tết, đêm giao thừa còn phải cặm cụi ở đơn vị, lúc ấy, toàn Viện nghiên cứu chỉ còn lại mấy người thuộc nhóm hai khoa Tuyến tố.
Hơn nữa, thuốc ổn định hiện đang là vấn đề rất quan trọng, tất cả mọi người đều quan tâm để mắt tới, Tống Chân bận đến nỗi không có thời gian ăn tết, nhưng nàng lại vui vẻ chịu thiệt, làm cho Viện trưởng và Viện phó Vinh vừa có phần áy náy, đồng thời cũng nhẹ nhõm khi thấy nàng có trách nhiệm như vậy.
Tháng đó cô Tống nhận được rất nhiều tiền thưởng.
Nhưng mà, Trúc Tuế không có thiếu tiền, cô chỉ...
Chỉ là cô...
Trúc Tuế lòng chứa suy tư mà ngước mắt lên, vừa lức bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Tống Chân ngay cạnh, cô thoáng chốc nở nụ cười, kết hợp với giận dỗi trong lòng, cô không chút do dự đưa tay véo má Tống Chân, làm Tống Chân a a kêu đau, còn cô cứ véo mạnh như vậy một lúc.
Trúc Tuế rít qua kẽ răng nói, "Mùa xuân đến rồi chị ơi, tết cũng qua mất rồi, chị mau tỉnh lại đi."
"Đau đau, đừng kéo mạnh như vậy, buông ra buông ra."
"Vậy chị nhanh đi thay quần áo đi, thể chất chị sợ lạnh, không được kì kèo nữa..."
"Ừm... Được được được, em đừng véo nữa..."
Làm ầm ĩ xong, Tống Chân xoa mặt đi thay quần áo, Trúc Tuế mân mê ngón tay, trên đó tựa hồ vẫn còn chút hơi ấm lưu lại, cô cúi đầu nhìn tay, lắc đầu bật cười.
Chỉ là cô muốn có nhiều thời gian ở chung với nhau hơn!
*
Trúc Tuế đỗ xe, Tống Chân cầm lấy bao lì xì, hai người cùng vào biệt thự nhà họ Vinh.
Không phải chỗ lần trước của Vinh Mạc và Trúc Nghi, tiểu khu này có chút lâu đời, nghe nói là của Viện phó Vinh.
Nhưng cũng không ở đây thường xuyên, chỗ này có hơi xa, khi nghỉ phép mới đến đây xả hơi mấy ngày.
Viện phó Vinh là người thân trong nhà Trúc Tuế, đương nhiên Trúc Tuế rất quen thuộc với nơi này, cô quen cửa quen nẻo mà dẫn Tống Chân đi vào, hai người tới sớm, khách khứa cũng chưa quá nhiều, nhưng vừa rồi Trúc Tuế nắm tay Tống Chân, khi vào trong nhìn thấy Vinh Thanh Sơn, ở chỗ đông người, Tống Chân vô thức mà buông tay Trúc Tuế ra.
Trúc Tuế cảm giác được, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, động tác này cũng rơi vào ánh nhìn của Tống Chân.
Khi Trúc Tuế ngẩng đầu lên đối diện với nàng, không hiểu sao nàng lại có chút hoảng loạn.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng hiện trường có quá nhiều người, lời đến bên môi lại vô thức im lặng, nàng chuyển tầm mắt, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy là ánh mắt không rõ ý vị của Trúc Tuế.
Nàng đã đồng ý với Trúc Tuế sẽ làm cho gia đình cô từ từ nhận ra, nhưng, bây giờ, cô đang tức giận sao?
Vừa nghĩ đến đây, Trúc Tuế đã nở nụ cười, như thường mà choàng tay lên vai Tống Chân, đẩy nàng đi vào trong, tuy nói là cười, nhưng Tống Chân rất rõ, khi Trúc Tuế thực sự cười thì đuôi mắt cô sẽ cong lên.
Nhưng hiện tại... Đôi mắt cô không có gì thay đổi cả, trong lòng nàng càng thêm bồn chồn thấp thỏm.
Nghĩ vậy, Vinh Thanh Sơn đã vẫy tay với bọn họ, đi ra chào hỏi, vui tươi hớn hở nói, "Hai người đến rồi, có muốn gặp cháu trai tôi không, tôi dẫn hai người đi?"
Trúc Tuế nhướng mày, thong thả hỏi lại, "Tuần nào tôi cũng gặp, cậu cảm thấy tôi có đang nóng lòng không?"
Lời này lại nghe có vẻ đùa giỡn bình thường, vẻ mặt cũng không tỏ ra khó chịu, Tống Chân dần dần nhẹ nhõm trở lại.
Vinh Thanh Sơn vẫn cười, không để ý chút nào mà nói thêm, "Vậy thì cô Tống chắc chắn vẫn chưa gặp, đi thôi đi thôi, tôi đưa hai người đi, tiện đường đi gặp chị Nghi với anh tôi luôn ~"
Dù sao cũng là chuyện vui nhà mình, Vinh Thanh Sơn vô cùng vui vẻ.
Trúc Tuế lắc đầu không nói nên lời, tay đặt trên vai Tống Chân, lúc này thật sự cười rộ lên, đẩy nàng đi vào trong.
Đôi mắt kia cong lên độ cong nho nhỏ, cuối cùng cũng làm Tống Chân yên tâm.
Nhưng nàng lại lần nữa suy tư, không biết là bản thân mình quá căng thẳng lo lắng, hay là do trong lòng Trúc Tuế thực sự có gì. (Overthinking belike:))
Nàng... Nàng cũng không rõ là do trong lòng nghĩ khác nên mới thấy Trúc Tuế thay đổi, hay là...
Không biết diễn tả ra sao, cũng không biết nên nói thế nào, nhưng cảm xúc phức tạp ấy chỉ phát sinh trong chốc lát, Tống Chân lắc đầu, không nghĩ tới nữa.
Đi đến gặp Trúc Nghi và Vinh Mạc, trên mặt ai cũng tươi cười, lúc đang chơi với em bé, Trúc Nghi bỗng nghĩ đến chuyện rối loạn Pheromone khi trước, cảm kích mà cảm ơn Tống Chân một hồi, cảm ơn tới nỗi Tống Chân nóng cả mặt, liên tục xua tay không dám nhận công.
Trúc Tuế cũng đang chơi với em bé, đợi khi Trúc Nghi khen được mấy câu, cô cũng giải vây cho Tống Chân, nói, "Được rồi chị, chuyện cũng bao lâu rồi, cô Tống đã từng giúp rất nhiều thai phụ giống như chị, hơn nữa cô Tống của chúng ta rất dễ ngại, đợi chút nữa chiêu đãi cô ấy cho tốt là được, chị khen hồi nữa cô ấy trốn mất thì khổ."
Lời nói có phần mập mờ, Trúc Nghi và Vinh Thanh Sơn đã biết quan hệ giữa hai người cũng không cảm thấy gì lạ.
Nói xong mấy câu, ánh mắt Vinh Mạc đảo qua đảo lại giữa Trúc Tuế và Tống Chân, cũng cười lên, nhưng lại nghĩ khác, "Quan hệ giữa cô Tống và Tuế Tuế thật tốt."
Tống Chân không biết nên phản ứng thế nào.
Trong tiềm thức, nàng muốn tránh nghi ngờ mà nói vài câu, nhưng nghĩ đến phản ứng của Trúc Tuế lúc nãy, lời nói cũng nghẹn lại cổ họng.
Trúc Tuế mặt không đổi sắc nói, "Anh rể, anh nói như ngày đầu tiên anh biết chuyện này vậy."
Giọng điệu vui tươi, Vinh Mạc cũng bật cười, chủ đề cứ vậy là khơi lên, sau đó mọi người cứ thế mà nói chuyện bình thường.
Một lúc sau lại quay về đứa trẻ, Tống Chân nhìn Trúc Tuế một cái, Trúc Tuế cảm nhận được, nghịch ngợm nháy mắt với Tống Chân, Tống Chân cũng cúi đầu cười rộ lên.
Mọi người trong phòng đều hòa thuận vui vẻ.
Chốc sau đó, người nhà họ Trúc đến, Trúc Tuế cũng không tách khỏi Tống Chân, hầu như là đi đến chỗ nào Tống Chân cũng chỉ cách Trúc Tuế khoảng một mét, không gần, không xa, không quá cố tình, vừa phù hợp đối với những người biết quan hệ giữa bọn họ, cũng vừa đủ thân thiết.
Trúc lão gia nhìn thấy Tống Chân cũng đứng lại nói chuyện với nàng một lúc.
Tống Chân có chút thấp thỏm, kết quả là ông mắt ông cụ chỉ có tràn đầy hứng thú với việc thuốc ổn định sắp được tiếp xúc với thị trường, câu nào cũng là khích lệ biểu dương linh tinh, nghe được mấy câu, Tống Chân cũng chỉ cúi đầu nhận lời khen ngợi, cuối cùng vẫn là Trúc Tuế đến giải cứu cho nàng, khuyên ông cụ ít nói một chút, đừng coi Tống Chân thành người nhà họ Trúc nữa.
Trúc lão gia tính tình cũng nóng nảy, lập tức trừng mắt nói, "Con nói bậy cái gì vậy? Cô Tống xuất sắc như thế, ta cầu mà còn không được, còn con, con tự nhìn lại mình xem..."
Lời này có chút ý ám chỉ Trúc Tuế không xứng với Tống Chân, Tống Chân nghe được, kinh ngạc mà len lén ngước mắt lên.
Trúc lão gia cũng cảm thấy nói như vậy có gì đó không ổn, giống như giữa Tống Chân và Trúc Tuế có cái gì vậy, ông cụ ngừng nói, khen Tống Chân thêm mấy câu rồi đi tìm chỗ ngồi.
Thật ra gan Trúc Tuế khá lớn, còn đuổi theo ông cụ mà ồn ào, "Ngài đừng đi chứ, ngài còn chưa nói hết lời mà?"
Nhận được ánh nhìn đánh giá từ ông cụ, Trúc Tuế cười rất vui vẻ, chẳng mấy khi mà cô có thể làm ông cụ chủ động nhận thua.
Bầu không khí thoải mái, Tống Chân cũng dần thả lỏng, không tự gượng gạo mình nữa.
Yến tiệc nhanh chóng bắt đầu, Tống Chân cùng những người thuộc khoa Tuyến tố ngồi một bàn, hôm nay khách khứa tới nhiều, đương nhiên chỗ tổ chức tiệc cũng rất lớn, chỉ là tương đối hẹp dài, tới khi tiết mục ăn uống chuẩn bị kết thúc, Tống Chân bị vỗ nhẹ lên vai, nàng sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trúc Tuế.
Tống Chân chớp chớp mắt, theo bản năng thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trúc Tuế đúng là có chuyện cần nói với nàng, giơ tay chỉ chỉ phía trước.
Tống Chân nhìn theo hướng Trúc Tuế chỉ, có hai vợ chồng Viện phó Vinh, còn có Vinh Mạc và Trúc Nghi, người nhà họ Trúc, với cả... Tống Chân thấy Vinh Thanh Sơn đang mời rượu, cử động hơi xiêu vẹo mà đứng lên uống với người khác, thoạt trông giống như...
"Say rồi." Trúc Tuế ghé sát tai Tống Chân nói, "Chị cũng biết dạo gần đây Thanh Sơn thất tình, bây giờ đã uống đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ, bên nhà em không qua đó được, còn anh rể thì không thể uống, nếu không thì lát tối sẽ không ai chăm sóc chị Nghi, mọi người đều rót cho Thanh Sơn, giờ em qua đó uống thế cho cậu ấy, chị có thể dẫn cậu ấy đi ra ngoài cho tỉnh rượu được không?"
Trúc Tuế quay đầu lại, đôi mắt dài sáng ngời chân thành kia gần trong gang tấc, cô hơi nhướng mày với nàng, lông mi quyến rũ như mê hoặc.
Tống Chân cúi đầu xuống, mất tự nhiên né tránh ánh mắt kia, chuyện nhỏ này không tốn công tốn sức gì, đương nhiên Tống Chân đồng ý.
Khi hai người qua đó, đúng như Trúc Tuế dự kiến, Vinh Thanh Sơn đã khá say, đang nói mấy thời không thể hiểu được, hốc mắt cũng ươn ướt đỏ bừng lên, những người đến chúc mừng cũng đều ít nhiều chuếnh choáng.
Trúc Tuế sải bước đi tới, đứng lên trước Vinh Thanh Sơn, tươi cười nói, "Mọi người thật không tốt, sao có thể rót cho Thanh Sơn như vậy? Bắt nạt người không uống nổi là không hay đâu nha, đến đây, tôi uống với mọi người!"
"Ha ha, Trúc nhị, cô tới rồi, mau uống đi."
"Đây đây đây, tôi đang chờ mấy lời này của cô đây, nhanh uống nào."
"Ha ha ha ha được được, đến đây, uống đi."
Trúc Tuế đến giải vây, mọi người đều rất nể tình.
Nói thêm mấy câu, Trúc Tuế quay đầu nháy mắt ra hiệu với Tống Chân, Tống Chân hiểu ý, đưa Vinh Thanh Sơn ra ngoài.
Trước đây mỗi ngày tan tầm Vinh Thanh Sơn đều tìm gặp Trúc Tuế, gặp Tống Chân riết cũng thành quen, thấy người đến là nàng, cậu cũng không kháng cự, ngược lại là mắt càng thêm đỏ, trên đường đi không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Cô Tống nè, cô Tống có muốn uống rượu không? Dù sao hôm nay cũng là ngày vui mà."
"Haiz, tôi còn đang chóng mặt đây..."
"Tôi có chỗ nào không tốt chứ, tôi đối xử với cô ấy rất tốt mà..."T
Người này thật sự uống quá nhiều rồi, nói năng lộn xộn.
Tống Chân không biết đường đến phòng cho khách trong biệt thự, nghĩ lại thì dù sao bên ngoài cũng có vườn hoa, nàng dẫn Vinh Thanh Sơn đến ngồi cạnh hàng lang hoa mây, Tống Chân nhìn quanh rồi nói, "Cậu chờ chút, tôi đi lấy cho cậu ly nước."
Khi nước được đưa đến tay Vinh Thanh Sơn, hai mắt Vinh Thanh Sơn đã đỏ hoe.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhận ra ai, nhận được ly nước, Tống Chân dỗ dành, Vinh Thanh Sơn cũng uống nước, uống xong, Tống Chân vỗ vỗ lưng cậu, khuyên nhủ: "Ngồi ở ngoài một lát đi, gió thổi qua sẽ tỉnh táo lại thôi."
Tống Chân cũng không biết nên nói gì, đối với người mà Vinh Thanh Sơn theo đuổi trước đây, Tống Chân biết rất ít, diễn biến câu chuyện cũng là do Trúc Tuế kể cho nàng.
Khoảng thời gian trước, Omega kia bơ Vinh Thanh Sơn, mấy ngày nay Trúc Tuế nói họ không có duyên rồi.
Người ta từ chối rất rõ ràng, nhưng đây là lần đầu tiên Vinh Thanh Sơn thích cũng như theo đuổi một người, nên trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu.
Vinh Thanh Sơn thơ thẩn, cũng không biết là nhìn về phương nào, trong tay ôm chai rượu còn một nửa, Tống Chấn muốn lấy đi, nhưng Vinh Thanh Sơn không cho.
Sức của nàng không bằng Alpha, Vinh Thanh Sơn đã không cho, Tống Chân cũng chỉ đành mặc kệ.
Vinh Thanh Sơn bỗng nhiên quay đầu lại, chăm chăm nhìn Tống Chân, Tống Chân vốn vẫn nhìn cậu hồi lâu có hơi ngơ ngác, không biết sao mà cậu lại mở miệng, nghi hoặc nói, "Đúng rồi, Tuế Tuế có nói với tôi, lúc trước... Cô có, có một người cũ đúng không?"
Tống Chân ngẩn người, không ngờ tới chuyện này Trúc Tuế cũng nói với Vinh Thanh Sơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hai người là bạn từ thời thơ ấu, quan hệ giữa Trúc Tuế với Vinh Thanh Sơn vô cùng tốt, nhắc đến một hai câu cũng là chuyện bình thường, chưa kể người cũ của nàng còn là...
Tống Chân gật đầu.
Vinh Thanh Sơn: "Vậy cô có thích người kia không?"
Tống Chân suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Trước đây thì có thích."
Ba chưa nhẹ tựa gió thoảng mây bay, làm con ma men Vinh Thanh Sơn bối rối.
"Hả, là đã quên rồi sao?" Vinh Thanh Sơn nấc cục một cái, lầm bầm.
Tống Chân tự hỏi một chút, thở hắt ra, ngồi xuống bên cạnh Vinh Thanh Sơn, cũng hướng mắt nhìn về phía tối tăm của vườn hoa, nói: "Có những chuyện không dễ quên đi như vậy, nhưng con người ta luôn phải hướng về phía trước, không thích nữa, thì... Quên đi."
"Dù cho thật khó quên, nhưng cũng không thể cứ ôm theo bên mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn quên đi."
Vinh Thanh Sơn suy nghĩ rất lâu, sau đó lắc đầu nói, "Tôi không hiểu."
Tống Chân có thể thấu hiểu, "Bởi vì cậu còn thích cô ấy, chờ tới khi cậu buông bỏ rồi, cảm giác sẽ không như vậy nữa."
"Buông bỏ..." Vinh Thanh Sơn lại mờ mịt.
Uống một ngụm rượu, Vinh Thanh Sơn nói: "Có lẽ cũng đúng, chờ khi quên rồi..."
Sau đó cậu lại hâm mộ nói, "Nhưng mà kể ra, cô và Tuế Tuế giống nhau thật đấy, rất giống... Cho nên hai người mới có thể bên nhau, lâu như vậy..."
Lời này không đầu không đuôi, Tống Chân thấy lạ.
Vinh Thanh Sơn giơ tay, say khướt mướt múa may trong không trung, nói, "Hì hì, chắc cô không biết đâu, trước đây trong lòng cậu ta cũng có một người, nhưng mà... Chắc cũng giống với cô, nhiều năm như vậy, cậu ấy buông bỏ rồi..."
"Thật tốt quá đi, có thể buông bỏ, cho nên hiện tại hai người mới có thể gặp đối phương, cô nói xem, sao tôi lại không thể giống hai người nhỉ?" Vinh Thanh Sơn bĩu môi nói, trên mặt lộ vẻ oan ức.
Tống Chân ngạc nhiên: "Người trong lòng?"
"Đúng vậy, người kia ở, ở, nói thế nào nhỉ, à đúng rồi, ở..." Vinh Thanh Sơn nói một lèo tiếng Anh dài dòng chuẩn chỉnh, "Là ở đó, là lúc ra nước ngoài, gặp được... Nghe nói là gặp nhau lúc chạng vạng, nhưng mà cuối cùng đến tên cũng không biết... Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, lúc đó Trúc Niên vừa đi, trạng thái của cậu ấy khi ấy rất khác bây giờ, cho nên..."
Vinh Thanh Sơn nói xong cái tên kia, những lời sau đó của cậu, Tống Chân không còn nghe rõ nữa.
Tống Chân: "Khoan đã, từ từ! Cậu nói rõ lại lần nữa!!"
Vinh Thanh Sơn ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, quay đầu cau mày nhìn nàng, "Cái gì?"
"Là, tên của bệnh viện đó, cậu nói là gì, cậu lặp lại lần nữa đi?"
Vinh Thanh Sơn nói lại tên lần nữa, lần này lưu loát hơn rất nhiều. Truyện Đông Phương
"Là một bệnh viện lớn nổi tiếng ở nước ngoài, sao vậy, có vấn đề gì à?"
Tống Chân hoàn toàn không nói nên lời, nàng cứ vậy nhìn Vinh Thanh Sơn, ánh mắt không thể tin nổi.
Không có vấn đề gì cả, chỉ là...
Chỉ là, đó là nơi mà nàng làm phẫu thuật mắt.
Thời gian là kỳ nghỉ đông năm nhất đại học.
Gặp được lúc chạng vạng...
Mơ hồ cảm giác được gì đó, Tống Chân gấp giọng nói, "Cậu, cậu có thể nói cụ thể hơn một chút được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]