Chương trước
Chương sau
Tống Chân nói vậy, Tả Điềm lại nhìn nàng đầy ẩn ý rồi nháy mắt ra hiệu với nàng.

Tống Chân hiểu ý, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng sửa lời, "À, ở đây bọn chị còn có chút việc bận, cần phải thu xếp một chút, nếu Viện phó Vinh gọi gấp như vậy thì Trần Nghiệp cậu thay mặt nhóm hai đến trước đi."

Tả Điềm nghe xong liền trên cầm tư liệu lên, bắt đầu bận rộn, vừa bận rộn vừa liên tục xua tay nói, "Đúng đúng đúng, cậu đi trước đi, lát nữa tụi chị đến sau."

Trần Nghiệp nhìn vào bảng thông tin, không cần suy nghĩ mà thuật lại đại khái về tình hình của nhóm một.

Nói là tuyến thể của ba bốn thai phụ mang thai lần hai lần ba có phản ứng không ổn, Viện phó Vinh kêu tất cả mọi người qua đó để họp bàn cách giải quyết, cậu vừa nói xong thì hai người kia liền thúc giục, thế là hoang mang hoảng sợ chạy qua đó, Trần Nghiệp cảm thấy như thể Viện phó Vinh đang rất cần cậu vậy.

Trần Nghiệp vừa đi, Tả Điềm hướng mắt nhìn ra bên ngoài, phản ứng đầu tiên là đóng cửa phòng thí nghiệm lại.

"Hôm nay Tào Phàm ở phòng thí nghiệm lâm sàng, chắc hẳn đã qua chỗ Viện phó Vinh rồi."

Nói cách khác, sau khi Trần Nghiệp đi khỏi, sẽ không có người nào tới nữa.

Nói xong, Tả Điềm lo lắng dậm chân, "Sao lại thành ra thế này vậy chứ? Chẳng phải Đồng Hướng Lộ có thể áp chế đến tháng thứ năm sao, sao chỉ mới hai tháng đầu mà bên Trình Lang lại xảy ra vấn đề? Cô ta bất tài đến vậy sao?"

Tống Chân lắc đầu, trực giác nói, "Có lẽ là không phải."

"Vậy tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện, còn đều là những thai phụ đã mang thai lần thứ hai thứ ba, chắc chắn họ đã từng có tiền sử rối loạn Pheromone dẫn đến sảy thai." Dừng một chút, Tả Điềm nói tiếp, "Vậy, chúng ta phải làm thế nào đây, nếu đã biết nguyên nhân, chúng ta có thể nhân cơ hội này để báo cáo với Viện phó Vinh không? Như vậy... Nếu không thể thực hiện được thì họ nên dừng càng sớm càng tốt, có đúng không?"

Tống Chân cười, "Nói thế nào bây giờ? Trong nghiên cứu phát minh thuốc có nguy cơ thất bại là chuyện bình thường, cậu đâu thể trong ngày một ngày hai mà chứng minh cô ta không thể thực hiện được chứ?"

Chẳng cần bàn đến chuyện không thể chứng minh được, ngay cả lý do đưa ra cũng không được xác đáng.

Phiên bản thuốc điều hòa đầu tiên của Alpha cũng là một trong những tư liệu bị quân khu niêm phong, nếu Viện phó Vinh hỏi cả hai làm sao biết được thì biết giải thích thế nào, đây vốn không phải tư liệu lấy được bằng con đường chính thống, sao có thể đem ra làm chứng cứ được chứ?

Tống Chân không nghĩ ra được tại sao lại xảy ra chuyện, Tả Điềm cũng không thể nghĩ ra.

Cuối cùng Tống Chân nói, "Được rồi, dù sao tuần trước chúng ta cũng đã nghiên cứu kĩ càng cơ chế hoạt động của thuốc, cũng không có gì phải sợ, nếu đã xảy ra vấn đề, vậy thì đi xem vấn đề là gì đã, nếu có thể giải quyết thì tận lực đề xuất giải pháp."

Tống Chân có chút đau đầu, nghiêm túc nói, "Suy cho cùng thì họ đều là thai phụ, nhiều người có năng lực tới giúp vẫn là tốt nhất."

"Bây giờ ngồi lo lắng cũng không được gì, mọi chuyện... Rồi cũng sẽ có giải pháp thôi."

"Chi bằng đi một bước tính một bước, tùy cơ ứng biến."

Cũng không còn cách nào khác.

Tả Điềm gật đầu.

Nhưng cả hai người lại có tính cách hệt nhau, có cái gì cũng thể hiện hết lên mặt, hiện giờ hơn mười thai phụ của nhóm một đều có khả năng sau này sẽ xảy ra vấn đề, cho nên khi đến phòng thử nghiệm lâm sàng, hai người như là được đúc ra từ một khuôn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Những người còn lại của khoa Tuyến tố đã đến, đang chờ cả hai.

Tống Chân nhìn Trúc Tuế đang đứng trước mặt mình, Trúc Tuế dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng bình tĩnh.

Tả Điềm lại khác với thường ngày mà liếc nhìn Trình Lang một cái.

Nhìn một cái như vậy, Tả Điềm mới nhận ra không biết từ lúc nào mà Trình Lang đã gầy đi đến mức đáng sợ như vậy, bình thường rất bận rộn, hơn nữa còn có ân oán trước đây, Tả Điềm thất vọng với người bạn cũ này, gặp mặt cũng chỉ nói hai ba câu rồi lướt qua, cô cũng lười để ý đến đối phương.

Hôm nay đột nhiên nghiêm túc nhìn như vậy, phát hiện ra Trình Lang thay đổi đến mức đáng sợ.

Sao lại, tiều tụy đến vậy...

Ánh mắt Tả Điềm mang vẻ không chắc chắn.

Sau đó cô nhìn thấy, Trình Lang cũng nhìn thoáng qua về phía cửa, nhưng ánh mắt đó không rơi vào Tả Điềm, mà là đặt lên người Tống Chân.

Tả Điềm không biết phải diễn tả thế nào, nhưng nàng cảm thấy ánh mắt kia rất kỳ lạ, quá mức... Bình tĩnh.

Loại bình tĩnh như chết lặng này, biểu hiện sâu trong đôi mắt đó không phải là bình yên, mà như là một sự u tịch đè nén trong bóng tối sâu thẳm.

Tả Điềm cụp mắt xuống trong giây lát, hy vọng bản thân đã nhìn lầm.

Nhưng khi lần nữa giương mắt lên nhìn Trình Lang, lúc này Trình Lang rốt cục cũng nhìn về phía cô, nhưng chỉ đối diện một chút, Tả Điềm lại cảm thấy lông tơ tóc gáy của mình dựng đứng cả lên.

Trên khuôn mặt gầy gò, đôi mắt kia đờ đẫn, không còn chút sức sống nào.

Tả Điềm lập tức kinh hãi, từ khi nào mà Trình Lang lại trở thành như vậy?

Nỗi thắc mắc này cũng chỉ có thể đè lại trong lòng, hiện giờ thai phụ của nhóm một mới là quan trọng nhất.

Trần Nghiệp tới trước đã nói qua một lần, hai người đến sau Viện phó Vinh cũng không kiêng dè nữa, trực tiếp đưa các số liệu cá nhân của thai phụ qua cho Tống Chân, Tống Chân thấp thỏm nhận lấy, trước khi mở ra nàng ngập ngừng hỏi, "Chúng tôi, có thể xem được sao?"

"Xem đi." Người trả lời không phải Viện phó Vinh, mà là Trình Lang.

Nhưng đây là số liệu lâm sàng của thai phụ nhóm một, Trình Lang là người phụ trách nhóm một, cô đã nói vậy, đương nhiên cũng không kém gì câu trả lời của Viện phó Vinh.

Nói xong, Tống Chân và Tả Điềm mở số liệu ra.

Tổng cộng có bốn người có vấn đề, nhìn đến người thứ ba, Tống Chân đã hiểu rõ.

Nhưng dù trong lòng đã hiểu rõ, nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, không thể chắc chắn.

Tống Chân hơi ngẩng đầu nhìn Trình Lang, lúc ngước mắt lên mới phát hiện ánh mắt của Trình Lang vẫn luôn đặt lên người nàng, không chút né tránh cũng bình tĩnh đến lạ thường, tựa như trong lòng cô đang vô cùng bình yên.

Đôi mắt kia như chứa đựng cả một vùng rộng lớn, tuy rằng đè nặng sương mù xám xịt nhưng lại không có chút lo lắng nào, khiến trong đầu Tống Chân hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi.

Viện phó Vinh sốt ruột, "Không biết vì sao nhưng khám không ra, họ nói là tuyến thể khó chịu, có cách nào để giải quyết không? Cô Tống, mọi người có phát hiện vấn đề nằm ở đâu không?"

Hỏi xong lại cảm thấy có chút không ổn, Viện phó Vinh lại quay người nói với Trình Lang một câu, "Tiến sĩ Trình, là cô tìm tôi tới, hiện tại cô vẫn không có cách nào sao?"

Tống Chân nghe vậy, trong lòng càng bồn chồn.

Trình Lang tìm Viện phó Vinh tới? Trình Lang chủ động báo cáo thai phụ có vấn đề không thể giải quyết được?

Ngay sau đó, Trình Lang khẳng định, "Vâng, chúng tôi không có giải pháp, cho nên mới nhờ mọi người đến xem sao."

"Mạng người là quan trọng nhất, không thể lấy thai phụ ra làm trò đùa."

Nói như vậy cũng rất có lý.

Sau khi nghe Trình Lang nói vậy, Viện phó Vinh chợt nghĩ đến năm đó Trang Khanh thử nghiệm thất bại làm liên lụy đến các thai phụ, cùng với phản ứng của cả nước lúc bấy giờ mà không khỏi rùng mình, ông cố nở một nụ cười gượng gạo, tự trấn định nói: "Cũng đúng, đúng thật là vậy."

"Bất kể thuốc ổn định có thể vượt qua thử nghiệm lâm sàng hay không thì thai phụ mới là quan trong nhất, những thứ khác đều chỉ là chuyện nhỏ, phát hiện có vấn đề thì kịp thời báo cáo, tiến sĩ Trình làm rất đúng."

Viện phó Vinh có đôi chút hoảng sợ.

Cũng hợp lí thôi, dù sao cũng là tận bốn thai phụ.

Hoảng mới là phản ứng bình thường.

Trình Lang vốn đang khoanh tay dựa vào mép bàn thí nghiệm, nói xong lời này thì đứng thẳng lên, trong tầm mắt của Tả Điềm, động tác này kết hợp với việc không mặc áo khoác thí nghiệm, cả người Trình Lang trông có vẻ càng gầy hơn.

"Nhóm một không có cách, cô Tống có biện pháp nào không?" Trình Lang nhàn nhạt mỉm cười, chuyển hướng nói chuyện sang Tống Chân.

Đầu óc Tống Chân đang quay cuồng trong những câu tự vấn, không biết phải làm sao, nàng quay đầu nhìn Tả Điềm.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Tả Điềm, Tả Điềm bỗng nhiên trở thành tâm điểm của cuộc họp này.

Tả Điềm cũng là kẻ tài cao gan lớn, đã đến nước này, cô hé miệng nói, "Nếu không thì, chúng ta trực tiếp ngừng thử nghiệm lâm sàng loại thuốc này?"

Viện phó Vinh ngẩn người.

Các thành viên của nhóm một cũng sửng sốt.

Sao lại có thể ngừng được, nếu ngừng thử nghiệm chẳng phải là thất bại hay sao?

Trong lòng bọn họ bắt đầu rục rịch muốn phát biểu.

Nhưng trước khi mọi người kịp nói gì, Tả Điềm lại càng cảm thấy mình nói đúng, cô cầm số liệu trong tay, nói có sách mách có chứng, hùng hồn đầy lí lẽ, "Nghiêm trọng nhất phải nói đến là việc tuyến thể khó chịu đã làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của các thai phụ, họ ăn cái gì cũng đều nôn ra, nhóm một giảm liều lượng thuốc cũng không có tác dụng, chúng ta có thể làm gì khác ngoài ngừng thử nghiệm được?"

"Hơn nữa, kiểm tra sức khỏe không có gì bất thường, nhưng trước đây kiểm tra sức khỏe cho Trúc Nghi và phu nhân Brown không phải cũng rất tốt sao? Tuyến thể là một vấn đề hóc búa trong y học, lại bởi vì Pheromone tiết ra có liên quan mật thiết đến sức khỏe, thế nên dù kiểm tra không ra vấn đề nhưng cũng chưa thể chắc chắn là không có vấn đề được..."

"Khoa Tuyến tố chúng ta đặt đạo đức lên hàng đầu, xảy ra vấn đề trong thử nghiệm lâm sàng cũng không phải chuyện quá lớn, có vài loại thuốc có thể vượt qua thử nghiệm lâm sàng trong một lần thử nghiệm, nhưng theo dữ liệu trong giới học thuật thì trung bình hai lần thử nghiệm lâm sàng mới có thể hoàn thành một dự án nghiên cứu phát minh thuốc!"

"Ngược lại, nếu, nếu xảy ra chuyện như Trúc Nghi và phu nhân Brown, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?!"

Câu cuối cùng nói rất nhỏ, Tả Điềm cũng không dám nhìn sang Trình Lang.

Lời này chỉ thiếu nói ra cô biết Trình Lang đang làm gì, người khác có nghe hiểu không thì cô không biết, nhưng Trình Lang thì có, Tả Điềm khẳng định.

Những người còn lại của nhóm một trở nên im lặng, mỗi người đều tự ước lượng nặng nhẹ trong lòng.

Tống Chân không nói lời nào.

Đương nhiên trong lòng nàng có cùng một suy nghĩ với Tả Điềm, nếu có thể thì nên ngừng dùng thuốc càng sớm càng tốt.

Nhưng nếu dừng thuốc cũng có nghĩa là dừng thử nghiệm lâm sàng của nhóm một ở một mức độ nào đó, ở cương vị là người phụ trách nhóm hai, Tống Chân không thể nói ra điều này dưới tình huống không thể chứng minh được thuốc của nhóm một có vấn đề như thế nào.

Viện phó Vinh cũng giống như Tống Chân, trầm ngâm.

Thuốc của Trình Lang không hề xung đột với thuốc của Tống Chân, hơn nữa thử nghiệm lâm sàng vốn đã có nhiều rủi ro, thật ra tình trạng hiện tại của các thai phụ vẫn có thể tìm cách khác để giải quyết, là một lãnh đạo, nếu ông tùy tiện kêu ngừng thử nghiệm sẽ vừa có vẻ không tin tưởng nhóm một đồng thời cũng sẽ có chút thiên vị nhóm hai, tuy rằng nhóm cô Tống bọn họ rất ưu tú, nhưng là một lãnh đạo giỏi, ông vẫn phải xử lý mọi việc một cách công bằng chứ không phải...

Mọi người trong phòng đều có tính toán riêng, sắc mặt từng người cũng không đồng nhất.

Chỉ có duy nhất một nhân viên nghiên cứu khoa học ngoài biên chế, Trúc Tuế, bắt đầu từ lúc mọi người nói chuyện là ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của mọi người trong phòng.

Trong lúc trầm mặc ngượng ngừng, Trúc Tuế nhìn vẻ thoải mái của Trình Lang, trong lòng khẽ rục rịch, nâng cằm hỏi, "Cô Tả đã nói vậy, vậy ý kiến của tiến sĩ Trình thế nào?"

Cô nói thế, mọi người trong phòng mới bừng tỉnh, đúng vậy, việc này quan trọng nhất là vẫn phải xem ý của Trình Lang đã.

Các thành viên của nhóm một, Viện phó Vinh, tất cả mọi người lại lần nữa sôi nổi hướng tầm mắt về phía Trình Lang.

Trình Lang lại nhìn Tống Chân một cái, sau đó quay đi, đứng thẳng lưng, khiến mọi người kinh ngạc: "Tôi cảm thấy Tả Điềm nói rất đúng."

Tả Điềm vốn đang căng thẳng, Trình Lang nói vậy làm cô suýt chút ngã lăn ra đất.

Gì? Cô nói đúng á?

Không phải chứ?! Chẳng phải lập trường hai bên đối lập sao?!!

Trình Lang hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nếu thai phụ xảy ra vấn đề, vậy đương nhiên là do thuốc có chỗ không ổn, cố chấp tùy tiện làm theo ý mình cũng chẳng được gì, không cần thiết."

Nói xong, Trình Lang nhìn thoáng qua mọi người trong nhóm, nhìn ánh mắt tha thiết của bọn họ, không hiểu sao có chút nghẹn ngào.

Trình Lang cụp mắt xuống một lát, sau đó nở nụ cười, tiếp tục nói: "Họ đã cảm thấy khó chịu hai ngày, nghiêm trọng nhất là thai phụ mang thai lần ba kia, trước hết cho cô ấy dừng thuốc, sau đó điều chỉnh lại thuốc xem có được hay không."

"Đối với những người còn lại, trước tiên là quan sát, nếu tình huống chuyển biến nghiêm trong thì cũng dừng đi."

Viện phó Vinh kinh ngạc, "Tiến sĩ Trình, cô chắc chắn chứ?"

Biết bao vất vả mới đến được lâm sàng, lẽ nào, cứ như vậy sao?

Nếu không có những thai phụ này, các thử nghiệm lâm sàng tiếp theo sẽ khó khăn hơn, không chỉ có một số người ngừng dùng thuốc mà còn phải mất một khoảng thời gian để điều tra thuốc...

Trình Lang khẽ cười lên, gật đầu, trong giọng nói có chút cô đơn đến lạ, "Tôi chắc chắn."

"Cứ làm như vậy đi."

"Cô ấy đã mang thai lần ba, tuổi cũng sắp đến 30, nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cô ấy chịu không nổi, mà Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I cũng gánh không xong, chúng ta vẫn nên... Đặt con người lên hàng đầu."

Lời nói hiểu tường đại nghĩa, làm Tống Chân một phen sởn tóc gáy.

Trúc Tuế lại cảm thấy Trình Lang có gì đó khang khác, cô khoanh tay nhìn đối phương, nhíu mày.

Nhìn một lúc lâu thì Trình Lang không chút khách khí nhìn ngược lại, Trúc Tuế cũng không ngại, thậm chí còn nở nụ cười thân thiện với cô.

Trình Lang không cười nổi với Trúc Tuế, thấy không thể dùng ánh mắt đẩy lùi đối phương, chỉ đành tức giận dời tầm mắt.

Sau vài lần thảo luận, Viện phó Vinh cũng hơi lo sợ, cuối cùng lựa chọn con đường an toàn nhất.

"Nếu tiến sĩ Trình đã nói vậy thì cứ quyết định như vậy đi."

Các thành viên trong nhóm một châu đầu ghé tai nhau vài câu, cũng cảm thấy biện pháp này khả thi, không có gì dị nghị.

Cuối cùng Trình Lang nói: "Nếu bên này chúng tôi đã không thể làm gì được, vậy thì hôm nay những thai phụ này phải phiền đến cô Tống rồi, trước đây có Trúc Nghi và phu nhân Brown, nếu họ nhìn thấy cô hẳn cũng có thể an tâm một chút."

Tống Chân không nói gì, Trình Lang cười với nàng, nàng lại không thể bình tĩnh để nói gì cả.

Cuối cùng chỉ có thể hoảng loạn cúi đầu, sau khi Tả Điềm đồng ý, nàng chỉ lung tung lộn xộn mà gật đầu theo, xem như là đồng ý.

Cuộc họp cứ vậy mà tan.

Trình Lang thoải mái đi khỏi.

Tống Chân và Tả Điềm làm thêm ca buổi tối để chăm sóc cho thai phụ không khỏe nhất kia.

Về việc thuốc men... Bởi vì vấn đề vẫn đang ở giai đoạn đầu nên rất đơn giản.

Nhưng Tống Chân xem bản ghi chép dùng thuốc của thai phụ kia, phát hiện có gì đó không ổn, nàng chạy đến nhóm một, muốn xem thử ghi chép dùng thuốc và bệnh sử của các thai phụ khác, người của nhóm một và nhóm hai đã từng cùng nhau phụ trách phu nhân Brown, tuy rằng không có giao tình gì nhưng tình cảm có nhau lúc hoạn nạn thì vẫn còn một chút.

Tống Chân qua đó mượn, bọn họ hoàn toàn có thể không cho, nhưng vì ghi chép dùng thuốc cũng hoàn toàn không đề cập gì đến phương pháp điều phối thuốc, hơn nữa thai phụ là chuyện lớn, nên mọi người cũng khá dễ nói chuyện, cuối cùng đưa cho nàng.

Tống Chân xem xong, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Về đến nhóm hai, nàng vẫn trong tình trạng thất hồn lạc phách.

Trúc Tuế không rõ có chuyện gì, nhưng cũng e ngại quan hệ giữa cả ba, khi không đi hỏi về vợ trước của vợ mình cứ cảm thấy kì kì.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọc chọc Tả Điềm, nhìn Tống Chân rồi ra dấu với Tả Điềm, ý bảo cô nói vài câu.

Tả Điềm nhanh nhảu nói, "Chân Chân cậu sao thế? Là, thai phụ xảy ra chuyện gì sao?"

Tống Chân lắc lắc đầu.

Tả Điềm kỳ quái, "Vậy, có việc gì không ổn sao?"

Tống Chân suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhóm thai phụ này, đang dùng thuốc với liều bình thường."

Tả Điềm không hiểu. Trúc Tuế cũng không hiểu.

Nhưng trong đầu Tống Chân lại chợt lóe lên điều gì đó, nàng lẩm bẩm nói, "Trình Lang từng nói, cô ấy sẽ không làm hại đến thai phụ."

Không đầu không đuôi.

Đầu óc Tống Chân hỗn loạn, đắm chìm trong những suy đoán của mình mà khiếp sợ, không nói tiếp.

Tả Điềm không hiểu còn muốn tiếp tục hỏi thêm, lại bị Trúc Tuế ngăn cản, như ý thức được điều gì, cô lắc đầu với Tả Điềm, dừng cuộc trò chuyện tại đây.

*

Tình trạng của thai phụ kia chuyển biến tốt hơn vào ngày hôm sau.

Còn tình trạng của một số thai phụ đang dùng thuốc liều bình thường lại mất kiểm soát và trở nên trầm trọng hơn.

Sau đó từ đề nghị của Trình Lang, dưới sự chỉ đạo của Viện phó Vinh, việc dùng thuốc lâm sàng của các thai phụ này lần lượt bị dừng lại.

Vài ngày sau đó, những thai phụ này trong tay Tống Chân và Tả Điềm cũng dần tốt lên.

*

Sau đó lại mở họp.

Cuộc họp liên quan đến các vấn đề của những thai phụ này.

Nhưng lần này chỉ có các nhân sự nòng cốt, bên nhóm một là Trình Lang, còn nhóm hai là Tống Chân và Tả Điềm.

Dù sao thì Trúc Tuế cũng nghe không hiểu nên đóng vai trò là người biên bản cuộc họp*.

(*) Biên bản cuộc họp là ghi chép lại những gì diễn ra trong cuộc họp.

*

Viện phó Vinh hắng giọng, "Nhóm thai phụ này xảy ra vấn đề, theo lý thì..."

Sợ Trình Lang không thể tiếp nhận, Viện phó Vinh lại vòng vo tam quốc khẳng định tài năng của Trình Lang một hồi, nhưng chưa nói được hai câu thì đã bị Trình Lang chủ động bỏ qua.

Trình Lang: "Viện phó Vinh quá khen, tôi nào có năng lực đến vậy."

Viện phó Vinh chỉ cười.

"Theo lẽ thường, chúng ta sẽ dừng thử nghiệm lâm sàng một thời gian và Viện nghiên cứu khoa học sẽ tiến hành điều tra nội bộ, điều tra phương pháp điều phối hoặc là những bước tiến hành trong quá trình thử nghiệm, sau đó sẽ quyết định xem thử nghiệm lâm sàng của nhóm một có được tiếp tục hay không." Trình Lang chủ động nói, "Tôi đã biết, Viện phó Vinh."

Không biết phải nói gì, Viện phó Vinh lại phải cười vài tiếng.

Viện phó Vinh: "Vậy chúng ta cứ theo quy trình mà làm."

Trình Lang gật đầu, "Tôi không có gì phản đối."

Tả Điềm hoang mang.

Tống Chân tâm tình phức tạp, không thể nói rõ là mình đang có cảm giác gì.

Viện phó Vinh: "Nhân tiện, chuyện mấy thai phụ được giải quyết xong cũng lâu rồi, mọi người đã phát hiện ra vấn đề chưa? Là sai sót trong quá trình dùng thuốc hay là chu kì dùng thuốc không đúng?"

Người có tuổi rồi cũng khéo nói chuyện, kiên quyết không đề cập để khả năng tồn tại vấn đề của phương pháp điều phối, sợ làm rét lạnh trái tim cấp dưới.

Hôm nay Trình Lang lại rất khác thường, cô quay đầu nhìn Tống Chân, "Đúng vậy, vấn đề là gì thế, cô Tống đã phát hiện ra chưa?"

Chợt bị cue, tay Tống Chân lập tức siết chặt lại, biểu cảm hoảng hốt.

Viện phó Vinh thấy nàng phản ứng như vậy thì ngẩn người.

Tả Điềm cũng nhìn về phía Tống Chân, thời cơ tốt như vậy, Tả Điềm cảm thấy trực tiếp bóc tách mọi chuyện cũng là một ý kiến hay.

Tống Chân đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Trình Lang, mở miệng nhưng không nói gì.

Ánh mắt kia bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang đợi nàng nói ra những điều nàng biết...

Tống Chân chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

"Tiến sĩ Trình, cô hỏi gì vậy, chẳng phải chuyện này còn chưa điều tra xong sao, cô Tống lo liệu thử nghiệm lâm sàng của nhóm hai còn chưa hết việc, gần đây còn phải chăm sóc mấy thai phụ kia, lúc thì tăng ca khi thì điều chỉnh thuốc..."

Trúc Tuế bỗng mạnh mẽ chen lời, mắt cười cong cong, tựa như bông đùa mà tiếp tục, "Cô cho rằng cô Tống là thần tiên à?"

"Hay cô Tống là cục gạch, chỗ nào cần thì đặt vào chỗ đó?"

Lời này thốt ra vừa đúng lúc, Viện phó Vinh sờ sờ đầu, chuyển hướng suy nghĩ, cũng cười nói, "Ha ha, Tuế Tuế nói đúng, chuyện này còn phải điều tra, biện pháp để giải quyết là điều chỉnh thuốc, sao có thể nhìn cái ra nhận ra ngay chứ."

"Phải vậy không?" Trình Lang không hề chớp mắt mà nhìn Tống Chân.

Trúc Tuế đứng dậy, đưa biên bản cuộc họp cho Viện phó Vinh, đồng thời bình tĩnh mà chặn tầm nhìn của Trình Lang về phía Tống Chân, trêu chọc nói: "Tiến sĩ Trình, hôm nay cô làm sao vậy, cứ cố chấp hỏi xem thuốc của mình có vấn đề gì mới được à?"

Nói xong câu này, cũng không nhìn Trình Lang, chờ Viện phó Vinh bắt đầu lật xem biên bản cuộc họp, Trúc Tuế đứng ở bên cạnh Tống Chân, đặt tay lên vai Tống Chân, cúi người xuống, dùng chính mình để ngăn đi ánh mắt của Trình Lang, cười nói với Tống Chân: "Cô Tống, dạo này nghỉ ngơi không tốt hả, chị xem quầng thâm mắt của chị nè, đáng sợ quá đó..."

Đây là tạo chủ đề cho nàng nói chuyện nha!

Tống Chân nhanh nhạy gật đầu, "Đúng vậy, mấy ngày nay, bận quá."

Cảm giác được tay Trúc Tuế đang còn đặt trên vai mình, Tống Chân không nhịn được mà nắm lấy tay cô.

Trúc Tuế ngẩn người, trong tư thế này, mọi người không thể nhìn thấy, cô cũng không tránh, Tống Chân nắm lấy tay cô, cô cũng nắm tay Tống Chân đáp lại.

Tay Tống Chân lạnh lẽo, hơi run lên, không phải, phải nói là cả người Tống Chân đều không ổn cho lắm...

Nhưng với cái nắm tay này và hướng mắt nhìn Trúc Tuế một cái, Tống Chân như có được một nguồn sức mạnh kỳ lạ từ trong ánh mắt mạnh mẽ lại điềm tĩnh dịu dàng của cô.

Tống Chân mở miệng, cuối cùng nói, "Vì tiến sĩ Trình dễ nói chuyện như vậy, nên chúng ta hãy đợi Viện nghiên cứu khoa học điều tra đi."

Trình Lang không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cuộc họp cứ vậy kết thúc.

Điều tra như thế nào, ai điều tra thì Viện phó Vinh nói ông sẽ trở về báo cáo với Viện trưởng.

Nhưng sau khi họp xong Trình Lang lại gọi Tống Chân lại, như thể đó là định mệnh vậy.

Sắc mặt Tống Chân rất kém, trong lòng Trúc Tuế cảm thấy không ổn nên đề nghị cùng đi, Tống Chân không từ chối, Trình Lang cũng không để ý, hào phóng thoải mái mà để Trúc Tuế đi theo.

Ba người từ phòng họp di chuyển vào văn phòng của Trình Lang.

Trúc Tuế đi vào, đẩy Tống Chân ngồi xuống sofa, còn cô thì đứng bên cạnh, khoanh tay tựa vào tường, nhìn Trình Lang với vẻ bảo vệ rõ ràng, khiến Trình Lang lắc đầu buồn cười.

Trên mặt Trúc Tuế lại không có chút ý cười nào, cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Lang.

Trình Lang đóng cửa.

Cửa kính trong Viện nghiên cứu khoa học có tác dụng cách âm, giảm tiếng ổn, thế giới ngay lập tức yên tĩnh lại.

Cửa vừa đóng xong, Tống Chân như phát điên lên, mở miệng hỏi: "Trình Lang, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?"

Trình Lang tựa hồ đã đoán trước được phản ứng của Tống Chân, cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.

"Chẳng phải tôi đang làm nghiên cứu khoa học à?"

"Nhưng cô, tại sao cô lại cho dùng thuốc với liều bình thường, nếu phương pháp điều phối của thuốc điều hòa này có vấn đề ở giai đoạn đầu thì chỉ có thể tăng liều lượng thuốc lên..."

Trình Lang ngẩng đầu nhìn Tống Chân một cái, ánh mắt kia không rõ ràng, có quyến luyến cũng vừa xa cách.

Giống như Tống Chân không ở trước mắt cô, mà tựa hồ nàng đang ở một nơi rất xa.

Trình Lang ngồi xuống, mở ngăn kéo ra, "Tôi đúng là đã dùng thuốc bình thường."

"Tôi từng nói, tôi muốn xem thử liệu bản thân có tự mình làm được không."

"Dùng phương pháp điều phối này, sửa lại tỉ lệ, làm tốt mọi thứ, đó là những điều tôi nên làm, còn về liều lượng..."

Trình Lang thở dài một hơi, có chút mất mát nói, "Nếu bọn họ xảy ra vấn đề, vậy chứng tỏ loại thuốc điều hòa này không dùng được, đúng vậy, tôi thất bại rồi, tôi chỉ thừa nhận thất bại mà thôi, có vấn đề gì sao?"

Tống Chân ngẩn người, không ngờ tới ý nghĩ này.

Ngẫm lại mới nhận ra, đúng thế, với phương pháp điều phối này, bước tiếp theo là tăng liều lượng, chỉ có thể trị ngọn không trị gốc, tuy có thể kéo dài thời gian nhưng thực tế là tăng thêm gánh nặng cho thai phụ.

Khi những dấu hiệu đó xuất hiện, giải pháp tốt nhất là ngừng dùng thuốc ngay lập tức, giống như...

Hiện tại Trình Lang cũng làm điều tương tự.

Nhưng...

"Nhưng nếu như vậy, cô, nhóm thử nghiệm lâm sàng của cô..." Tống Chân gian nan nói.

Trình Lang lại bình tĩnh tựa gió thoảng mây bay, cười lên một tiếng, không biết là cười Tống Chân hay tự cười chính mình.

"Nếu thuốc không có tác dụng thì cứ việc dùng thử nghiệm thôi, sao vậy, cô cảm thấy tôi sẽ giống như Đồng Hướng Lộ, đến chết cũng không chịu chấp nhận số phận à?"

Tống Chân không nói nên lời trước ánh mắt của Trình Lang.

Trình Lang lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi cũng không đến nỗi không biết điểm dừng như vậy."

Lấy ra một cái USB màu bạc, ánh mắt Trình Lang tối đi một chốc, sau đó thong thả đẩy nó về phía Tống Chân.

Tống Chân trừng mắt, "Đây là cái gì?"

Sắc mặt Trúc Tuế hơi động.

Trình Lang cười rộ lên, tựa như trở lại thời cấp ba, thản nhiên vô ưu vô lự, là ánh mắt nhìn người yêu mà quyến luyến Tống Chân.

Nụ cười chân thành, nhưng lại nói ra những lời quá đỗi tàn nhẫn, "Đây là bằng chứng xác thực cho thấy Đồng Hướng Lộ đã tiết lộ thành phần của số 131 cho tôi."

Đầu óc Tống Chân trống rỗng.

Trúc Tuế đứng thẳng người dậy, cau mày thật chặt.

Trình Lang: "Chẳng phải Viện nghiên cứu khoa học muốn điều tra sao, cô cũng biết là chuyện thế nào, nếu có thể chứng thực thì xem như là tội tiết lộ cơ mật, cô có thể đem đến Tòa án Quân sự để khởi tố."

Dừng một chút, Trình Lang lại cười, chua xót, "Chứng cứ mà tôi thu thập và bảo quản là có hiệu lực, mọi thứ trong đó đều chính xác."

Hai hàm trên dưới của Tống Chân run lên lập cập, "Tôi, vì sao tôi phải khởi tố cô..."

"Cô hận tôi, không phải sao?"

Tống Chân đau đớn lắc đầu, "Tôi không hận cô."

Trong chuyện tình cảm, nếu làm sai thì chia tay, nhưng đã chia tay cũng có nghĩa là đã kết thúc.

"Vậy cô cũng không hận nhà họ Đồng sao?"

Câu hỏi này quá trí mạng, Tống Chân không nói nên lời.

Trình Lang lại như được giải thoát, bất chấp tất cả nói, "Đã là lúc này rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô một câu, có phải cô sẽ không cho tôi thêm một cơ hội nào? Kể cả khi sau khi ly hôn đúng không?"

Tống Chân hoảng hốt ngẩng đầu, vẻ mặt bối rối, vô thức mà nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế đau lòng, đặt tay lên vai Tống Chân...

Tống Chân không cần trả lời, phản ứng đầu tiên của nàng đã nói lên tất cả.

Trình Lang cười, đỡ trán lắc đầu, "Tôi biết rồi, cô không cần nói nữa, tôi... Sau này tôi sẽ không hỏi lại."

"Tôi đã hiểu, hoàn toàn hiểu rồi, Tống Chân."

"Tất cả những gì mà ngày hôm nay tôi có là do cô cho tôi, cô cầm cái này đi đi, coi như tôi trả lại cho cô hết thảy..."

"Nếu cô tố cáo, Đồng Hướng Lộ sẽ phải hưởng mức án từ ba năm trở lên, cô ta đi rồi, nhà họ Đồng sẽ không ai có thể cạnh tranh với cô, lúc đó cô sẽ có nhiều thời gian hơn để làm việc của mình, cô..."

Trúc Tuế lạnh nhạt ngắt lời, "Nhưng cô sẽ bị tuyên án nặng hơn, nếu bị tố cáo, ít nhất là phạt tù từ 5 năm."

Trình Lang nhất thời không nói nên lời.

Trúc Tuế đặt tay trên vai Tống Chân đỡ nàng, bình tĩnh nói: "Việc này sẽ hủy hoại sự nghiệp của cô. Nói ra thì không được dễ nghe, nhưng Đồng Hướng Lộ ra tù vẫn còn có thể quay lại Đồng gia, còn cô vào đó thì sẽ bị tước bỏ quân hàm, không chỉ là tương lai của cô, mà có thể cả mạng của cô cũng sẽ không còn."

Bây giờ Trình Lang cái gì cũng có, nhưng ngày tháng sau khi ra khỏi ngục giam và cuộc sống hiện tại sẽ như trên trời dưới đất.

Nói trắng ra là, cho dù không bị mọi người đánh đập thì ít nhất cũng sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ.

Từ trên đỉnh của xã hội rơi xuống đáy là điều không phải ai cũng có thể chịu được.

Trình Lang nghĩ nghĩ, bỗng chốc lại nở nụ cười, tiếng cười thương tâm khó chịu, nhưng lại điên cuồng.

Cười xong, cô nhìn về phía Tống Chân, gằn từng chữ một.

"Vậy thì dù sao tôi đây cũng có lỗi với cô, tôi đưa mạng sống của mình cho cô, cô có cảm thấy vui sướng không?"

"Chẳng phải cô muốn lật đổ nhà họ Đồng sao, cơ hội tốt vậy mà cô không muốn à?"

"Cô cầm lấy, giữa chúng ta coi như thanh toán xong rồi, chờ tôi chịu đựng mấy năm, ra ngoài rồi sẽ không có bất kì ảo tưởng gì với cô nữa."

"Cô tàn nhẫn với tôi một chút, đừng cho tôi bất kỳ hy vọng nào cả, có như vậy tôi mới hoàn toàn quên cô, Tống Chân."

Lời nói ra thật bình tĩnh, nhưng nước mắt của Trình Lang lại chảy xuống không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.