Hai người đồng thời lên tiếng, nghe đối phương nói xong, cả hai cũng đồng thời im lặng.
Tống Chân cắn môi.
Còn Trúc Tuế thì sửng sốt.
Khoảnh khắc tiếp theo, xoạt, Trúc Tuế từ trên đùi Tống Chân ngồi dậy, thẳng người, nửa quỳ trên sofa, hai mắt lấp lánh nhìn Tống Chân.
Cái nhìn này làm trong lòng Tống Chân như nổi sấm, càng thêm luống cuống.
"Chị còn nói chị không đối xử tốt với em?"
"Chỉ là gần đây không bận việc gì, nên, muốn làm nhiều chuyện nhà hơn một chút."
Lần nữa mở miệng, lại là cùng một lúc.
Tống Chân nói thêm một câu, nàng không biết Trúc Tuế có nghe được hay không, nhưng câu hỏi kia của Trúc Tuế giống như nhảy Disco trong lòng nàng, làm trái tim vốn xao động bất an của nàng thêm kích động, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Trúc Tuế là người như thế nào, nghe được giọng điệu giấu đầu lòi đuôi của nàng, cô lập tức nhướng mày.
Tống Chân không thể chống lại ánh mắt quá mức trong veo này, lại còn nhìn gần như vậy, nàng chỉ đành thừa nhận, trong lòng từ bỏ, hành vi cũng nhanh gọn lưu loát như kẻ đào binh, tay đặt lên trán, làm bộ xoa xoa giữa mày, thật ra là đang che mặt để tránh xấu hổ.
Khuôn mặt quá lớn, không thể che hết được, nhưng che được chút nào thì hay chút đó vậy.
Chỉ cần nàng cảm thấy có ích, thì nó sẽ có ích!
Tống Chân rất kiên cường!!
Trong phòng khách im lặng rất lâu, nhưng lại có chút mập mờ khó nói thành lời đáng suy ngẫm trong đó.
"Em có thể nói một câu không?" Trúc Tuế vừa nở nụ cười vừa hỏi.
"... Em nói đi."
Trong lòng xấu hổ muốn khóc, nhưng ngoài mặt Tống Chân vẫn tỏ ra mình là người kiên cường.
Không sao hết, kiềm chế lại ——!. Ngôn Tình Cổ Đại
Trúc Tuế nhìn chằm chằm Tống Chân, không nén được nụ cười, khóe miệng cong lên, gật gật đầu, theo lời Tống Chân nói.
"Được, là vì gần đây rảnh rỗi, chứ không phải là đối xử đặc biệt tốt với em, chị, em đã biết, chị không cần thẹn thùng, cảm ơn chị đã hâm nóng sữa bò cho em, nếu có thể thì ngày nào em cũng muốn uống hết."
Nội dung thì đúng là theo lời của Tống Chân, nhưng giọng điệu này...
Cái giọng điệu trêu chọc này...
Tống Chân cảm thấy muốn chết đi cho rồi.
Không nói được lời nào, Tống Chân hóa thân thành chim cút, tiếp tục trốn sau bàn tay nhỏ bé của mình.
Nàng không đáp lại, nụ cười trên mặt Trúc Tuế càng rộng hơn, cô cũng không gượng ép nàng, chỉ chậm rãi hỏi, "Chị nói chị đã nghĩ kỹ chuyện kỳ động tình của em, vậy, chị nghĩ xong gì rồi?"
Chủ đề cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một chút.
Ánh mắt nàng mất đi điểm nhìn trong chốc lát, cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống.
Nàng thực sự đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này, mong muốn có thể đưa ra quyết định trong hai ngày qua, và... Thật sự đã quyết định xong.
"Chị, cảm thấy em nói đúng."
Tống Chân hít sâu, nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi.
"Hả?" Trúc Tuế không hiểu.
Tống Chân: "Là những chuyện lúc trước em đã nói, chị cảm thấy em nói không sai, nếu muốn sinh con trong mấy năm này, thì khoảng thời gian thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z đúng là nhẹ nhàng nhất, nhưng, thời gian chị dự định khác hơn so với của em một chút."
"Chị nói đi."
Tống Chân lại hít sâu lần nữa, dần dần thả lỏng, bắt đầu chủ đề.
"Em nói muốn mang thai trong thời gian này, nhưng chị nghĩ hẳn là nên chậm hơn một chút nữa, chị muốn chờ thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z thành công, khi thuốc được sản xuất trong nhà máy sản xuất dược phẩm, mới mang thai."
"Nhóm một đã thành công tạo ra thuốc điều hòa, cũng đã tuyên bố thuốc thử bước vào lâm sàng, tuy rằng nhóm bọn họ còn cần lập hồ sơ, hoàn thành báo cáo tư liệu theo lưu trình, ít nhất phải một tháng sau mới có thể chính thức bắt đầu đuổi theo tốc độ của nhóm hai, nhưng..." Nói đến chuyện quan trọng, Tống Chân khẽ cau mày, không còn xấu hổ nữa, bỏ tay xuống nhìn về phía Trúc Tuế, chân thành hỏi, "Em có cảm thấy trong chuyện lần này có gì đó quái lạ không?"
Nói đến đây, nụ cười của Trúc Tuế cũng thu lại, nhìn Tống Chân một cái, sau đó chậm rãi nói, "Đương nhiên có cảm thấy."
"Từ khi Quân khu III đưa ra đề xuất tổ chức họp, sau đó kéo Quân khu V vào cuộc, em vẫn không thể dùng logic để phân tích bây giờ bọn họ đang làm gì."
Thật ra Trúc Tuế cũng cảm thấy rất bất an.
Nhưng những tính toán của Quân khu III ở trong tối, thuốc thử bước vào lâm sàng của bọn họ ngoài sáng, bọn họ muốn làm chuyện gì cũng là bị động, bất luận kế hoạch của Quân khu III là gì, thì trước khi nó bại lộ, trực giác của Trúc Tuế vẫn cảm thấy rằng mình và Tống Chân không thể nhìn ra manh mối.
Nếu có thể dễ dàng phát hiện, thì không nói đến cô, Tống Chân hẳn là đã nhận thấy chút gì đó từ lâu.
Cũng không đến nỗi... Kéo dài đến hiện tại, cả hai đều phát sầu lo lắng...
Nhận được câu trả lời của Trúc Tuế, Tống Chân gật đầu, đặt quyển tạp chí xuống, ngồi dựa cả người vào sofa, đắm chìm trong suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Chị cũng cảm thấy, theo logic mà nói, mục đích và hành vi của bọn họ mâu thuẫn nhau, không thể nhìn được là sâu hay cạn, nhưng... Nếu đó là biện pháp mà Đồng Nhu đưa ra, chắc chắn sẽ rất tinh vi và vô cùng thâm sâu... Cho nên..."
Tống Chân dừng một chút, nói: "Cho nên, chờ thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z thành công, thuốc được đưa ra thị trường... À không phải, là sau khi thuốc được phê duyệt, rồi, khụ, mang thai có được không? Như vậy thì trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chị cũng có thể ứng phó, đương nhiên nếu mọi việc có thể ổn định trong thời gian lâm sàng là tốt nhất, chờ sau khi thuốc chính thức được phê duyệt, chị cũng có thể yên lòng..."
Nghĩ đến chuyện thẹn thùng, Tống Chân nhắm hai mắt lại, không đợi Trúc Tuế lên tiếng, nói liền một hơi.
"Đương nhiên, chị đã đồng ý sẽ chung sống hòa hợp với em, lâm sàng mất khoảng nửa năm mới xong, kỳ động tình của em sắp đến, cũng không thể..."
Âm thanh của Trúc Tuế mang theo chút nghiền ngẫm, thấp giọng mê hoặc hỏi, "Cũng không thể cái gì?"
Tống Chân bị ngắt ngang sửng sốt một chốc, không thèm nghĩ tới lời Trúc Tuế nói, dùng chút dũng khí còn sót lại tiếp tục xông lên, "Chúng ta đã kết hôn, là quan hệ hợp pháp, cũng không thể bỏ mặc em, cho nên... Chị, chị cũng đã tập quen lâu như vậy, cũng không còn vấn đề gì, cho nên, đại khái là, lúc này, nên thực hiện nghĩa vụ hôn nhân."
"Chỉ là có một điều, em đừng làm chị mang thai, là..."
"Là?" Giọng Trúc Tuế càng thấp hơn.
Nuốt nước bọt, Tống Chân cảm thấy toàn mặt mình nóng lên, nàng mặc kệ, dù sao nhắm mắt lại thì cái gì cũng không nhìn thấy, từ bỏ chống cự nói, "Là được."
Nói xong lời này, trong phòng khách lại im lặng một hồi.
Ngay khi Tống Chân cảm thấy có gì đó không ổn, mở mắt ra, đột nhiên bị dọa giật mình một cái.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt Trúc Tuế đã áp sát trước mặt nàng, không phát ra âm thanh cũng không động đậy, không nói lời nào nhìn nàng, vậy nên khi Tống Chân mở mắt, ánh nhìn đầu tiên va phải đôi mắt khiến nàng trầm luân kia.
Lòng nàng dâng lên sự xao động không yên, như con nai khát nước lao về suối, tha thiết mong đợi điều gì đó.
Hơi thở trở nên nặng nề.
Trúc Tuế lại rướn người về phía nàng, môi hai người gần đến mức như thể nháy mắt tiếp theo sẽ chạm vào nhau, Trúc Tuế mở miệng, phả hơi thở nóng bỏng lên má Tống Chân, "Không mang thai, là được?"
Cô lặp lại lời nói của Tống Chân.
Tống Chân xấu hổ bùng nổ, trả lời cô bằng một tiếng "Ừm" nhẹ từ trong cổ họng.
Trúc Tuế hạ mặt xuống, Tống Chân hoảng hốt, vô thức trốn đi, ánh mắt Trúc Tuế tối sầm, không nhìn ra cảm xúc gì, "Không cho em chạm vào?"
"..."
Sau một lúc im lặng, Tống Chân chủ động dâng môi mình lên.
Một nụ hôn mãnh liệt va chạm giữa răng môi, đầu lưỡi nàng tê dại.
Hơi thở của Trúc Tuế cũng trở nên nặng nề.
Rời môi, trên mặt Tống Chân đỏ bừng, từ giữa hàm răng nặn ra một chữ: "Làm" tựa như tiếng khóc.
Chữ này giống như đã kích hoạt một loại cơ quan nào đó, Trúc Tuế ấn bả vai nàng, đẩy nàng vào sofa, bất chấp hôn nàng thêm lần nữa, theo nụ hôn này, thanh âm trong cổ họng Tống Chân trở nên đứt quãng, thưa thớt không thành điệu...
Buổi tối ăn mặc mỏng manh, không biết từ khi nào tay Trúc Tuế đã đặt phía dưới xương quai xanh của nàng...
Cách lớp quần áo, nắm lấy chỗ đang phập phồng bên trong, đầu ngón tay xoa nắn vân vê...
Đầu óc Tống Chân trống rỗng, toàn thân run lên không kiểm soát.
Lần thứ hai rời môi, môi Trúc Tuế kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói, "Tối nay em nếm thử có được không?"
"Em thích chị ưỡn thẳng eo, đưa nó vào miệng em..."
Tống Chân không thể nói nên lời, đầu óc mơ màng, tim đập dữ dội, lý trí không biết đã biến mất tự lúc nào.
Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trúc Tuế không quan tâm, tiếp tục hôn Tống Chân, nắn một bên, rồi lại chơi xấu véo một bên khác, tựa như không làm Tống Chân khóc lên thì sẽ không dừng lại.
Một tầng nước mắt mỏng manh trong mắt Tống Chân trào ra, không biết hôm nay là hôm nào, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Tiếng chuông vang lên một lần, hai lần, rồi lại ba lần...
Rốt cuộc, Tống Chân đẩy Trúc Tuế, thở hổn hển, "Điện thoại của em, nói không chừng, là có chuyện quan trọng."
Ngón tay Trúc Tuế véo một cái, nghe âm thanh phù hợp phát ra từ cổ họng Tống Chân, cười nói, "Đây chính là chuyện quan trọng."
"..." Nội tâm con người này thật sự có chút xấu xa!
Tiếng chuông kia rất dai dẳng, khi nó vang lên lần thứ tư, trong lòng Trúc Tuế cuối cùng cũng sinh nghi, đứng dậy lấy điện thoại, vừa cầm lên, đập vào mắt là tên của cấp trên, ba con chữ to tướng, Vưu Thần Tinh.
Trúc Tuế: "..."
Trúc Tuế cảm thấy thật đen đủi, nhận điện thoại, "Bây giờ tôi là người đã kết hôn, tốt nhất là ngài nên có chuyện quan trọng!"
"Sao vậy, ở trên giường cởi đến sắp củi khô bốc lửa rồi à?" Giọng nói đầu bên kia cũng không kiêng chay mặn.
Tống Chân: "..."
Tống Chân lặng lẽ che miệng mình lại, sợ bản thân phát ra tiếng động đáng xấu hổ.
Trúc Tuế không lùi bước, "Trên sofa không được sao? Người độc thân chỉ biết đến giường thôi à?"
Tống Chân: "......." Hai người đủ rồi!
Cuối cùng, bên kia không tranh cãi, mà nhanh chóng giải thích hết những gì muốn nói, Trúc Tuế vốn đang có chút không kiên nhẫn, nhưng càng nghe sắc mặt càng u ám, bầu không khí mập mờ thả lỏng xung quanh cũng biến mất.
"Cô nói thật?"
"Được, tôi lập tức đến đó, hả? Còn có chuyện gì, cô nói đi..."
Không biết bên kia nói chuyện gì, Trúc Tuế đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Chân.
Trò chuyện thêm mấy câu rồi cúp máy, Trúc Tuế nhìn Tống Chân, sắp xếp câu từ, nghiêm túc nói, "Cấp trên của em kêu em đến Bộ An ninh Quốc gia, có chuyện muốn bàn giao."
Dừng một chút, Trúc Tuế ngước mắt nhìn Tống Chân nói, "Cô ấy muốn hỏi chị vài chuyện, nói em đưa chị đến cùng."
Tống Chân ngơ ngác.
*
Hơn nửa đêm, hai người thu dọn mọi việc xong, ra khỏi thang máy, lên xe.
Trúc Tuế lái xe, trên đường, cả hai bắt đầu nói chuyện.
Trúc Tuế: "Không phải. Bàn giao công việc cho em mới là chuyện chính, về phần chị, cô ấy muốn hỏi một số chuyện riêng tư."
"Khi nãy cô ấy có nhắc tới chị là người của khoa Tuyến tố, còn có thuốc thử Z, em đoán là muốn hỏi chị mấy vấn đề về phương diện sinh sản."
Tống Chân kinh ngạc, "Cấp trên của em là Omega?"
Trúc Tuế bật cười, "Sao có thể chứ, đương nhiên là Alpha, cô ấy cũng là Alpha cấp S, là người rất lợi hại, bọn em đều gọi cô ấy là thủ lĩnh tình báo..." Nghĩ đến chuyện gì, nụ cười biến mất, nghiêm túc nói, "Chuyện gia đình chị, chỉ sợ cô ấy..."
Tống Chân tiếp lời: "Không thể nhìn ra từ hồ sơ của chị."
Vụ việc năm đó có rất nhiều người liên quan, nhưng trong hoàn cảnh tỉ lệ sinh thấp, các vấn đề của cha mẹ không ảnh hưởng đến con cái, nếu cha mẹ có vết nhơ, thì tên và những điều cha mẹ đã phạm phải sẽ được sửa đổi ở một mức độ nhất định trong hồ sơ của con cái để che đậy.
Theo kết quả phán quyết năm đó, mẹ của Tống Chân vừa vặn nằm trong phạm trù này.
Trên hộ tịch của nàng, cột tên mẹ không có tên.
Bị quân đội Hoa Quốc đặc biệt xóa đi.
Trúc Tuế nhìn Tống Chân một cái, "Đó là đối với người ngoài."
"Đối với người bên trong, hệ thống quân đội Hoa Quốc đều có ghi chép lại, đương nhiên, cô ấy hẳn là sẽ không chủ động đi tra thông tin của chị, nhưng gần đây chị nổi tiếng như vậy, lại còn kết hôn với em, cô ấy chắn chắn đã điều tra chị."
Trúc Tuế: "Ở một mức độ nhất định nào đó, cô ấy càng hiểu biết về chị hơn so với người trong nhà là em."
"Cho dù không thể tìm ra tên và một số thông tin của mẹ chị, thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ biết một số thông tin nội bộ bí mật, đây cũng là điều không thể nói cho chúng ta."
Tống Chân nghe xong, chậm rãi gật gật đầu.
Trúc Tuế an ủi nàng, "Chúng ta kết hôn lâu như vậy, cô ấy cũng không nói gì, vậy chứng tỏ thông tin của chị mà cô ấy tìm ra không có ảnh hưởng, chị đừng lo lắng."
"Ừm."
Nghĩ đến cái gì, Tống Chân hỏi, "Vậy tối nay kêu em đi là..."
Nhận ra có chút không ổn, nàng lo lắng nói thêm một câu, "Chị có thể hỏi không?"
Trúc Tuế xua tay, không chút nghĩ ngợi nói, "Nếu chị muốn nghe, thì em có thể nói cho chị một chút."
"Lúc trước, chúng em đã tiến hành điều tra thông tin của Quân khu III, khi họ đến Quân khu I, các nhân viên sân bay đã được thay thế bằng người của bọn em, tập trung vào Đồng Hướng Lộ để tra xét, cô ta ở lại Quân khu I không rời đi, cho nên trong thời gian này bọn em cũng vẫn theo dõi sát sao... Đoán chừng hôm nay đã tìm được gì đó."
"Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho em, chính là để tránh tai mắt của người khác, đây là chuyện xảy ra khá thường xuyên, không cần lo lắng."
"Buổi tối có ít người, trái lại nếu kêu em về đơn vị vào ban ngày, có người đến người đi sẽ không tiện."
Tống Chân nắm chặt ngón tay, nghe được Đồng Hướng Lộ, nàng không biết mình có nên tiếp tục hỏi hay không.
Trúc Tuế dường như biết suy nghĩ của nàng, bổ sung thêm một câu, "Chị đoán đúng rồi, là về thuốc ổn định, hoặc là thông tin đã tra được... Còn những chuyện sâu hơn cụ thể hơn thì em không thể nói được."
Chuyện này cũng có liên quan đến Tống Chân, nói không chừng nàng sẽ bị kéo vào, hôm nay Vưu Thần Tinh bảo Trúc Tuế đưa Tống Chân đến, nói là hỏi chuyện tư, nhưng cũng chứng minh được, chuyện công hôm nay cô muốn nói, hẳn là không cần kiêng dè Tống Chân.
Trúc Tuế có trực giác rằng không chỉ là không kiêng dè, mà sẽ còn có liên quan đến Tống Chân.
Nhưng chút ý nghĩ này cô đều giấu trong lòng, không nói ra.
Hai người lái xe đến Bộ An ninh Quốc gia, Trúc Tuế quẹt thẻ ở cổng lớn rồi lái vào bãi đậu xe của tòa nhà đơn vị, toàn bộ chiếc xe được máy quét tia X quét qua một lần, sau đó hai người từ bãi đỗ xe đi đến văn phòng của chi nhánh số ba, ấn vân tay để vào thang máy, ấn vân tay để vào khu vực làm việc, đi vào trong nữa thì quét mống mắt.
Tống Chân nhìn một lượt, thầm nghĩ, an ninh này thật sự, hoàn hảo tuyệt đối!
Điều tuyệt đối nhất, cũng là điều nàng không ngờ tới nhất là, cánh cửa bảo mật cuối cùng lại là kiểm tra Pheromone...
Tống Chân: "..."
Đây thật sự là nơi mà nàng có thể tới sao?
Trúc Tuế lại rất bình tĩnh, vừa lấy dụng cụ, vừa mắng, "Trong tòa nhà này có thể thật sự cất giấu được thứ gì chứ, phiền phức như vậy, người muốn vào phải xoay mòng mòng đến choáng váng, chẳng trách em ghét không muốn tới."
"Vậy, vậy sao?"
Nhìn Trúc Tuế dùng dụng cụ rà quét tuyến thể để lấy Pheromone, Tống Chân thực sự mờ mịt.
"Đúng vậy, Bộ An ninh Quốc gia, nơi mà ai cũng biết, kẻ nào có thể vào đây ăn trộm?! Tăng cường an ninh bên ngoài cũng không sao, nhưng đằng này lại là mỗi một cánh cửa một cái bảo mật, bọn em còn hay đùa với nhau, nói nếu lỡ có ngày nào đó bị đứt tay, đến kỳ động tình, hoặc gặp vấn đề gì đó thì không thể vào được! Đến lúc đó, mọi người sẽ phải ngồi thành một hàng bên ngoài cổng nhìn tòa nhà rồi than thở, nói không chừng còn có người nào đó hảo tâm ném cho hai đồng xu rồi bảo thật đáng thương!"
Trúc Tuế dứt lời, dụng cụ phát ra một tiếng bíp ——.
【 Hoàn thành xác minh danh tính, bình thường, Trung tá Trúc Tuế, mời vào 】
Âm thanh điện tử vang lên, cánh cửa trước mặt cũng theo đó mà mở ra.
Bước vào văn phòng chuyên môn, lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Thần Tinh, Tống Chân có chút thấp thỏm, người nọ mặc quân phục, vai lưng thẳng tắp giống như Trúc Tuế, tóc được buộc chặt sau đầu, thoạt nhìn càng thêm giỏi giang.
"Vưu đội, muốn gặp được cô thật không dễ, à, vợ tôi Tống Chân cũng đến."
"Tống Chân, đây là Vưu Thần Tinh, Cục trưởng Cục III, bọn em hay gọi cô ấy là Vưu đội, chị gọi là..."
Người phụ nữ kia quay người lại, nhìn trẻ hơn dự đoán, nhưng xung quanh lại có một loại khí chất lạnh lùng nghiêm túc, làm người khác không dám nhìn thẳng, "Cũng gọi giống cô đi, không quan trọng."
Khi lên tiếng, chất giọng không hòa đồng vui vẻ như Trúc Tuế, mà lại quạnh quẽ, có cảm giác rất xa cách.
"Được rồi, vậy chị cũng gọi là Vưu đội đi."
Trúc Tuế sắp xếp cho Tống Chân ngồi xuống xong, cô cũng ngồi bên cạnh nàng, không kiêng dè nói, "Tra được gì rồi sao, mau nói đi."
"Ừm, đã tra được, còn không phải chuyện nhỏ."
Trúc Tuế hơi nhướng một bên mày, cũng không sợ chuyện lớn nói, "Thật thú vị."
Vưu Thần Tinh nhìn Tống Chân một cái, Tống Chân rất có chừng mực lập tức đứng dậy, "Cần tôi đi ra ngoài sao, vậy bây giờ tôi..."
"Không phải, cô ngồi xuống đi, cùng nhau nghe." Vưu Thần Tinh đứng từ một chỗ xa trong văn phòng nói.
Tống Chân ngẩn ra, đứng dậy được một nửa bị Trúc Tuế kéo ngồi trở lại.
Vưu Thần Tinh cầm một cái bìa folder, dường như đang tìm tư liệu trên bàn làm việc, từng tờ từng tờ một, bộ dáng rất nghiêm túc, tìm đủ, đóng bìa folder lại thành như một cuốn sách, đi đến trước mặt Trúc Tuế, bộp ——, không nói tiếng nào, trực tiếp ném tập tài liệu lên trên bàn.
Trúc Tuế đưa tay ra muốn lấy, lại bị Vưu Thần Tinh đè lại.
Trúc Tuế khó hiểu, ngẩng đầu.
Vưu Thần Tinh: "Chuyện tư liệu thì không cần gấp, tôi sẽ nói điều hai người muốn nghe trước."
Trúc Tuế nhìn Tống Chân một cái, sau đó làm động tác 'Mời'.
Vưu Thần Tinh xoay người, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, lấy hai cốc giấy rót nước cho hai người, vừa rót vừa nói, "Chuyện của Đồng Hướng Lộ, chiều nay đã họp nội bộ xong, quyết định cũng đã được đưa ra, chuẩn bị cử cô đi làm việc."
Trúc Tuế cười, cà lơ phất phơ, "Ôi, hiệu suất làm việc không tồi, được thôi, nếu đã quyết định xong, vậy nhiệm vụ là gì?"
Vưu Thần Tinh không đáp hỏi lại, "Nghe nói, Đồng Hướng Lộ rất có hứng thú với cô?"
Nói xong, cô đặt hai cốc nước lên mặt bàn.
Trúc Tuế không phủ nhận, lấy một cốc, nói, "Vưu đội, ngài ở Thượng Kinh đúng là tin tức nhanh nhạy nha!"
Không phủ nhận, thì chính là thừa nhận.
"Ừm, vậy thì dễ rồi."
Trúc Tuế cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, cốc giấy đụng đến bên môi, nhướng mày, nghiêm túc lại, "Rốt cuộc nghiệm vụ là gì?"
"Sở trường của cô, cho cô đi câu dẫn Đồng Hướng Lộ."
Tống Chân: "..." Đây là thật sự là chuyện nàng có thể nghe à?!
Trúc Tuế ngẩn người, đột nhiên cười lớn, "Vưu đội, cô nhỏ mọn đến vậy hả, định trả thù tôi nói cô là cẩu độc thân đúng không?"
"Chậc chậc, cô định lừa tôi chứ gì, cho dù là nhiệm vụ câu dẫn thật, cô nói trước mặt vợ tôi như vậy, sợ là không tốt lắm đâu, có đúng không?"
Trúc Tuế nhận định Vưu Thần Tinh đang nói linh tinh, tiếp tục cười rồi uống thêm miếng nước.
Nước vừa uống xong, cô lại thấy biểu cảm của Vưu Thần Tinh không thay đổi, thậm chí còn trịnh trọng, nghiêm túc nói.
"Không lừa cô, là thật, tôi nói trước mặt vợ cô là bởi vì cô ấy cũng sẽ đi cùng cô."
?!
Khoan, cấp trên của cô vừa nói cái gì vậy?
Thấy Vưu Thần Tinh không giống đang nói giỡn, Trúc Tuế load lại lượng tin tức mới nhận được, một nhiệm vụ câu dẫn, kêu cô ra ngoài quyến rũ Omega khác không tính, còn muốn cô dẫn vợ của mình theo?!
"Phụt ——"
Nước Trúc Tuế vừa uống vào đã lập tức phun hết ra.
_______________
Ed: Thật ra thì chỉ gọi là đối tượng hoi, nhưng mà từ này dịch ra theo từng trường hợp nên theo từng lúc tui sẽ để là vợ hoặc bạn gái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]