Đêm đầu hè có một chút lạnh lẽo.
Muỗi vẫn chưa hoành hành, xung quanh không có tiếng kêu vo ve, một cơn gió lùa qua, ngọn tóc tung bay nhảy múa trong màn đêm tĩnh mịch, thổi tan đi sự ấm áp của ban ngày, làm cho không gian trở nên lạnh giá.
Trong lúc im lặng, ánh mắt Tống Chân và Trình Lang chạm nhau.
Cả hai là những đứa trẻ lớn lên trong cùng một khu nhà.
Là bạn tốt thuở nhỏ, thậm chí từng là vợ vợ khăng khít.
Còn giờ đây, khoảng cách giữa hai người thật gần, nhưng mối quan hệ lại xa cách hơn bao giờ hết.
Trình Lang lặng lẽ rơi nước mắt, Tống Chân rất ít khi thấy cô khóc như vậy.
Tống Chân rất hiếm khi thấy Trình Lang khóc.
Từ nhỏ Trình Lang đã không phải là một người có tính tình tốt, cô sẽ mất bình tĩnh, sẽ giận dỗi, thậm chí sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng lẳng lặng thút thít thế này là chuyện rất xa lạ với Trình Lang, tính cách của cô không phải vậy.
Nhưng hiện tại, Trình Lang đang khóc trước mặt nàng.
Tống Chân biết tại sao, có lẽ là vì hối hận.
Nhưng Tống Chân không cảm thấy hân hoan, cũng không có cảm giác vui sướng vì trả được thù, trong lòng nàng chỉ có được một khoảng trời hoang vu vô tận.
Trong lúc xuất thần, Tống Chân cũng không biết sao lại thế này, sao bọn họ lại đến nỗi như ngày hôm nay.
Mối quan hệ đã rạn nứt không thể hàn gắn, không bao giờ có thể thân thiết với nhau thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/2501247/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.